Tiểu Nhã tỷ tỷ chết, chết không rõ nguyên nhân.
Ta thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm thức dậy, giường của nàng ấy đã trống rỗng.
Sau đó, chăn đệm cũng bị xốc lên, Khương ma ma ra lệnh cho người mang đi đốt.
Rõ ràng đêm hôm trước nàng ấy còn nói chuyện với ta, nói năm nay nàng ấy đã hai mươi mốt tuổi, bốn năm nữa, gặp được đợt vương phủ thả nô, nàng ấy có thể dùng tiền chuộc mình về quê đoàn tụ với phụ mẫu.
Nói không chừng còn có thể tìm được một nam nhân trung thực để kết hôn.
Nàng ấy còn nói: "Tiểu Xuân Hoa, ngươi phải cố gắng, kiên trì, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ hết khổ."
Tại sao Tiểu Nhã tỷ tỷ lại chết?
Ta cố gắng hết sức giặt y phục, khi nhìn thấy Khương ma ma, ta bất giác đứng dậy.
Ta muốn hỏi bà ấy tại sao Tiểu Nhã tỷ tỷ lại chết, tại sao lại phải đốt chăn đệm của nàng ấy.
Nhưng Phương Ngọc tỷ tỷ đã ngăn ta lại, bịt lấy miệng ta, lắc đầu liên tục.
Hai mắt nàng ấy đỏ hoe, ta cũng không dám hỏi.
Sau này Phương Ngọc tỷ tỷ kể cho ta rằng trước đó vị thái giám già Ngô công công kia rất thích Tiểu Nhã tỷ tỷ.
Tiểu Nhã tỷ tỷ không muốn đối thực với ông ta, ông ta liền điều người đến Hoán Y cục.
Nhưng nàng ấy vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ, vô số đêm, nàng ấy bị người ta đưa đến phòng Ngô công công, chịu đựng bị lăng nhục.
Ta bừng tỉnh, chợt nhớ tới rất nhiều đêm có một tiểu thái giám gõ cửa, gọi Tiểu Nhã tỷ tỷ ra ngoài.
Mỗi lần như vậy, sắc mặt của Tiểu Nhã tỷ tỷ đều vô cùng tái nhợt, mím chặt môi.
Nhưng nàng ấy vẫn mỉm cười với ta, nói mình đi một lát sẽ về ngay, để ta cứ ngủ trước.
Tất cả tỷ tỷ ở Đại Thông Khố đều biết, chỉ có ta là ngu ngốc.
Nhưng biết thì có thể làm được gì, tất cả mọi người đều nhỏ yếu hèn mọn như nhau.
Tiểu Nhã tỷ tỷ chịu đủ loại tra tấn, đập đầu chết trong phòng Ngô công công, không ai cứu được nàng ấy.
Khi đó, ta đột nhiên hiểu ra một đạo lý: , người là dao thớt ta là thịt cá, khi bản thân yếu đuối, không ai có quyền lựa chọn.
Ta cũng muộn màng nhận ra Chu Ngạn đã sớm biết rất rõ đạo lý này, ham muốn quyền lực của hắn có lẽ đã lên đến đỉnh điểm khi Chu gia suy tàn.
Năm đó ta mười bốn tuổi, sau ba năm làm việc ở Hoán Y Cục, rốt cục cũng được ngẩng đầu.
Chu Ngạn được vương gia đánh giá cao, đưa ta ra khỏi Hoán Y Cục.
Hiện tại ta đang làm việc ở nội viện của An vương phi Đào thị, là một tỳ nữ bên cạnh nàng ấy.
An vương phi lớn hơn ta mười tuổi, tính tình rất cứng nhắc nghiêm túc, ta không thể sơ suất một chút nào.
Tới nơi này ta mới biết, hoa ra nữ nhân bên cạnh vương gia lại nhiều như vậy.
Không chỉ có Như phu nhân mà còn có Đặng di nương, Tần di nương...
Có oanh có yến, tất nhiên có cả những thiếu gia trắng trẻo đẹp đẽ, đều là tuyệt sắc.
Ngay cả bản thân hắn ta cũng vô cùng ưu tú, đang ở thời kỳ sung sức, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn lỗi lạc.
Vương gia yêu mỹ nhân, mọi người đều biết.
“Mỹ nhân” này không phải là “Mỹ nhân” kia, hắn ta cũng không quan tâm, chỉ cần dáng dấp xinh đẹp, dung mạo vô song, hắn ta đều sẽ thích.
Nhưng hắn ta cũng rất kén chọn, ánh mắt cực cao, cho nên có thể xuất hiện ở bên cạnh hắn,, cho dù là sủng hoạn hay là ái thiếp, đều có thể xung tụng hai chữ “tuyệt diệu”.
Đào thị là người nghiêm túc nhưng nghe nói ta là muội muội của Trường An, tuổi tác lại còn nhỏ, nàng ấy đã sai ma ma bên người chăm sóc ta rất nhiều.
Hành vi của nàng ấy rất kỳ lạ, có vẻ là một nữ nhân bao dung, đối xử rất tốt với các thiếp thân bên cạnh vương gia, duy chỉ có những thái giám bên cạnh hắn ta là nàng ấy cực kỳ không chào đón.
Nhất là tiểu thái giám Quyền Tư hầu hạ trong thư phong, cậu ta nhỏ hơn Chu Ngạn ba tuổi, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn mỹ.
Mỗi lần nhấc lên cậu ta, Đào thị đều chán ghét đến cực độ.
Nhưng Trường An thì khác, hắn cũng là thái giám, thái độ của nàng ấy đối với hắn lại ôn hòa hơn rất nhiều.
Mãi cho đến một lần, ta theo lệnh nàng ấy, đi đưa bánh ngọt cho vương gia .
Trong nội viện, hoa đào nở rộ, cành lá xum xuê, dưới những bông hoa đặt một tấm bình phong trắng tinh, có một mỹ nhân đứng tại sau tấm bình phong, dáng người thướt tha, vòng eo thon thả.
Vương gia đang vẽ tranh, những gì hắn ta vẽ đương nhiên là...
Bình phong hiện ra vòng eo thon thả, trông giống như một mỹ nhân được tạc bằng ngọc.
An Vương Tiêu Cẩn Du mặc y phục màu trắng, thần sắc tập trung, thân như ngọc thụ, phong lưu phóng khoáng.
Chu Ngạn đứng ở một bên, nhỏ giọng nói với hắn, bóng dáng giống như hoa lan bằng ngọc, vô cùng bắt mắt.
Tóc hắn được buộc bằng ngọc quan, khuôn mặt góc cạnh, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng... Từ nhỏ ta đã biết A Ngạn ca ca anh tuấn bất phàm, mấy năm nay phong thái thiếu niên chỉ tăng không giảm.
Dù đã bị tịnh thân, hắn đứng cùng thái giám vẫn có sự khác biệt.
Lông mày hắn đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp uy lực, thậm chí còn có yết hầu.
Khi trở thành thái giám, thật ra hắn đã phát dục hoàn toàn, là một nam hài tử thân thể cường tráng.
Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã luyện võ, thể chất tráng kiện, nếu như không nói cũng không ai có thể đoán được hắn là thái giám.
Tiêu Cẩn Du đưa viết vẽ, quay đầu lại cười với hắn một tiếng, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Sau đó hắn ta vươn tay, phủi nhẹ một mảnh hoa đào rơi xuống trên vai Chu Ngạn.
Bàn kia ngừng lại một chút, rồi lại sửa sang vạt áo cho hắn.
Một cơn gió nhẹ thổi vào mặt, hương hoa đào thoảng qua, trong lòng ta đột nhiên thắt lại, giống như có thứ gì đó khẽ nứt ra, sự bất an lan tràn khắp nơi.
Sau đó ta cúi đầu đặt đĩa bánh ngọt xuống, vội vàng rời đi.
Đi được nửa đường, Chu Ngạn đã đuổi kịp, ngăn ta lại.
Hắn níu lấy cánh tay ta, nghiêm mặt nói: “Tần Kiệm, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, không phải như vậy đâu.”
Ta không biết vì sao hắn lại muốn giải thích, hình như hắn cũng không biết, thần sắc phức tạp, vẫn yếu ớt nói: "Nếu như ta muốn đi đường tắt, sẽ không phải mất tới ba năm mới đưa được ngươi ra ngoài.”
Ta hiểu, sao ta lại không hiểu, Chu Ngạn tuấn mỹ như vậy, một lão thái giám như Ngô công công sao có thể không nhân cơ hội lợi dụng hắn để lấy lòng vương gia?
Nhưng một nam hài tử như hắn, trời sinh ngang ngược, làm sao có thể cam tâm khuất phục?
Cho nên hắn phải mất ba năm mới có thể leo lên vị trí bây giờ, trở thành thanh kiếm của vương gia.
Lúc ta giặt quần áo trong vương phủ, tay dính đầy mủ đầy máu không sạch sẽ, mà hắn còn chịu nhiều đau khổ hơn ta, không biết hắn đã trải qua những chuyện gì.
Ám vệ, sát thủ, tử sĩ... Trong ba năm, hắn đã làm rất nhiều việc mờ ám không thể lộ ra ngoài ánh sáng, từng bước một, hai tay nhuốm đầy máu tươi để leo lên.
Mãi về sau tôi mới biết những chuyện này, cũng là sau này ta mới phát hiện ra rằng An Vương Tiêu Cẩn Du, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, thực chất bên trong ẩn giấu dã tâm và dục vọng lớn tới mức nào.
Hắn họ Tiêu, hoàng thất tông tộc không có người bình thường, Chu Ngạn đến gần hắn ta, không bị hắn ta ăn sạch, còn trở thành móng vuốt sắc bén của hắn ta.
Cũng may, Chu Ngạn đã dùng hành động chứng minh được giá trị của mình.
Cho dù Tiêu Cẩn Du có suy nghĩ khác, cũng phải dập tắt suy nghĩ này.
So với chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn ta càng hi vọng có được một thanh bảo kiếm.
Đây cũng chính là lý do vì sao Vương phi Đào thị lại đối xử với hắn khác với Quyền Tư, Quyền Tư sẽ xuất hiện trên giường của tam công tử còn Trường An thì không.
Chu Ngạn thay đổi càng ngày càng nhiều, nói chính xác hơn, hắn đã trưởng thành.
Hắn được vương gia coi trọng, ngay cả Ngô công công vênh váo tự đắc cũng trở nên khách khí với hắn, lúc nói chuyện còn mang theo nụ cười.
Mặc dù ta đã tới nội viện của Đào thị, nhưng vẫn không thường xuyên gặp được Chu Ngạn.
Hắn rất bận rộn, có khi phải đi công sai bên ngoài, một lần đi là hơn nửa tháng.
Thế giới của hắn rất rộng lớn, có An vương Tiêu Cẩn Du tâm cơ thâm trầm, có những người huynh đệ đã vào sinh ra tử , có vô số người cần phải giết...
Còn ta chỉ là một người nhỏ bé, luôn đứng ở một góc của An vương phủ, không thu hút chút nào.
Năm đó ta mười lăm tuổi, giữa mùa hè, ve sầu kêu rả rích trên cây.
Ta đang trực trong phòng vương phi, trong lúc vương phi ngủ trưa, ta cũng nằm trên bàn phía bên ngoài ngủ thiếp đi.
Đột nhiên bờ vai chùng xuống, ta ngơ ngác nhìn lên, đã nhìn thấy An vương gia mặc áo gấm, không nhiễm bụi trần.
Hắn ta choàng áo khoác chó ta, thấy ta đã tỉnh, trên mặt hắn ta hiện lên ý cười.
"Đánh thức ngươi rồi sao?"
Giọng nói của hắn ta du dương êm tai, trong đó còn mang theo chút trêu chọc.
Ta lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Tiêu Cẩn Du ung dung ngồi xuống, sau đó đột nhiên vươn tay kéo ta vào trong ngực, cứng rắn ép ta ngồi trên đầu gối hắn ta.
Ta căng thẳng đỏ bừng mặt, cố gắng giãy giụa, hắn lại "Xuỵt" một tiếng, trêu chọc: “Muốn đánh thức vương phi sao?”
Ta lập tức không dám động đậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Cẩn Du đưa tay chậm rãi vuốt tóc ta, vén một lọn tóc ra sau tai ta, mỉm cười nửa miệng nói: "Sợ sao? Đáng tiếc hôm nay ca ca ngươi đi ra ngoài sẽ không về."
Từ trước đến nay ta vẫn luôn ngốc nghếch, trên trán toát mồ hôi, vô thức đẩy hắn ta ra.
"Vương gia, như vậy không ra thể thống gì."
"Vậy sao?"
Giọng nói hắn ta lười biếng: "Thể thống là cái gì? Tần Kiệm, ngươi nói cho ta biết đi."
Ta tên Xuân Hoa, tất cả mọi người trong phủ đều gọi ta như vậy.
Hắn ta không thể nào biết tên thật của ta, trừ khi là Chu Ngạn nói cho hắn ta biết.
Thời khắc này, đầu óc ta vậy mà lại vô cùng sáng suốt, thấp giọng nói: “Ca ca nói, vương gia có ơn với chúng ta, chúng ta phải tôn kính người, không được lỗ mãng.”
"Tốt lắm, hai huynh muội các ngươi thật thú vị, người nào cũng toàn làm chuyện ma quỷ lừa gạt ta"
Tiêu Cẩn Du không hiểu sao lại nổi giận, bàn tay nắm tay ta siết chặt hơn một chút, ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng nói: “Ngày đó ta hỏi ca ca ngươi, nạp ngươi làm thiếp thì thế nào? Ngươi đoán hắn nói thế nào?”
Ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân: "Không, nô tỳ không biết."
“Trường An nói, hắn chỉ có một người muội muội này, tuyệt đối sẽ không để làm thiếp cho người khác, cho dù là vương gia cũng không được.”
Tiêu Cẩn Du cười lớn: “Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám nói chuyện với ta như vậy.”
"Nhưng mà Tần Kiệm, ca ca của ngươi có chút năng lực, hai chúng ta đã đánh cược, nếu chuyện thành công, ta nạp ngươi làm phi, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
Chuyện thành công? Chuyện gì thành công?
Ta giật nảy mình, lá gan hắn ta quá lớn, quá tùy tiện, lại không sợ việc này bị người khác nghe thấy.
Dã tâm của Tiêu Cẩn Du thật trắng trợn.
Chuyện cũ ở tiền triều, hắn ta từng là ấu tử của tiên đế, thất bại vì tôn ti, cũng thất bại vì tuổi nhỏ.
Nếu là thời kỳ thái bình thịnh thế, chiếm cứ U Châu làm vương cũng đã được rồi, nhưng trên thiên hạ lại nổi lên phân tranh, làm sao có thể đứng ngoài.
Huống hồ, hắn ta vốn đã dã tâm bừng bừng.
Những lời đại nghịch này không phải thứ ta có thể nghe, ta càng không muốn nghe lời cá cược của hắn ta với Chu Ngạn.
Thế nên ta đưa tay lên bịt tai lại, lắc đầu liên tục.
Tiêu Cẩn Du cười khẽ vào tai ta, kéo tay ta xuống
"Tiểu mỹ nhân, đối với ngươi, ta cũng là tình thế bắt buộc."