3

Ta không biết Chu Ngạn nghĩ thông suốt từ lúc nào.

Ta chỉ biết là ngày hôm đó khi ta từ phường thêu Linh Lung trở về, hắn sửa soạn đơn giản một chút, nói lời từ biệt với ta.

“Ta đã bán mình cho An Vương Phủ.”

Hắn thay đổi rồi, ánh mắt bình thản giống như một vũng nước đọng, tối tăm không nhìn thấy đáy.

Ta lắp bắp: “Vậy ta phải làm sao đây?”

Hắn trầm mặc một lúc: “Ngươi ở lại phường thêu, sau này tìm người tốt gả đi.”

Ta lắc đầu: “Nhưng mà, ta và ngươi đã có hôn ước…”

Ánh mắt thiếu niên nhắm chặt lại, bờ môi nhếch lên, trên người có mấy phần lệ khí: “Có phải ngươi bị ngốc không? Chuyện đã đến nước này còn nói gì tới hôn ước. Từ giờ trở đi, chúng ta ai đi đường nấy, ta và ngươi vĩnh viễn không cần gặp lại."

Dứt lời, hắn không thèm nhìn ta thêm chút nào nữa, xách túi y phục rời đi.

Ta biết trong túi vải đó chỉ có một bộ y phục để thay đổi.

Hắn đi theo người môi giới đến U Châu.

Hoàng đế Đại Ninh hồ đồ, một lòng trầm mê trong thuật luyện đan, không quan tâm việc triều chính, hoạn quan lộng quyền, từ lâu đã khiến bách tính phẫn nộ.

Mấy năm nay, long thể hoàng đế đã bị các loại "Đan dược" khoét rỗng, hậu duệ lại đơn bạc, chỉ có tiểu thái tử mới sáu tuổi, bị thái giám dạy dỗ không ra thể thống gì.

Hoạn quan ngoại thích tham gia vào chính sự đã khiến các lộ phiên vương hoàng thất dấy binh phản kháng, sớm đã hình thành các thế lực cát cứ ở địa phương.

Trong số các thành viên hoàng thất, An vương ở U Châu, Sở vương ở Tịnh Châu, Tề vương ở Dự Nam, Thành Đô vương ở Lương Châu là những người có thực lực mạnh nhất.

À không, còn có một vị Quảng Lăng Vương ở Ngũ Phục, đất phong nhiều núi, nuôi nhiều binh lính nhất, có rất nhiều thuốc súng vũ khí.

An vương không phải là vị phiên vương xuất chúng nhất, nhưng huyết thống hắn ta lại cao quý nhất, là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Hồng Tông Đế đã qua đời.

Cho nên Chu Ngạn đã bán mình làm nô cho An Vương phủ.

Từ trước đến nay hắn luôn là người có chú ý.

Hắn đến U Châu được một tháng, ta đã đuổi theo.

Địch Châu, người Vũ Định, vào phủ từ tháng ba, được đổi tên thành nội thị Trường An.

Hắn ở trong phủ nghe thấy có người hỏi liền đi ra, trên người mặc thanh y, dáng người thẳng tắp, thiếu niên tao nhã

Sau khi nhìn thấy ta, đôi mắt lãnh đạm ấy bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, nổi giận đùng đùng.

"Sao ngươi lại tới  đây? Ai bảo ngươi tới đây”"

Ta ôm túi y phục, rụt rè nhìn hắn: “Ta nhờ Tô chưởng quỹ tìm giúp một chiếc xe ngựa.”

"A Ngạn ca ca, ta chỉ có ngươi, ngươi ở chỗ nào, Tần Kiệm cũng sẽ ở đó."

Hắn biết ta cố chấp lại ngốc nghếch, lúc trước ở Chu gia làm sai việc, bá mẫu phạt ta quỳ dưới đất ba canh giờ, ta sẽ quỳ đủ.

Cho dù sau đó Lý ma ma có kéo ta đứng dậy, ta cũng sẽ kiên trì nói còn chưa đủ thời gian.

Bá mẫu nói ta không được phép ăn cơm, Lý ma ma mang đồ ăn đặt ở trên bàn, ngày hôm sau ta vẫn không động đũa.

Vì thế Chu bá mẫu luôn nói: “Không ngờ con bê nhỏ này cái đầu còn cứng hơn cả trâu, thậm chí còn cố chấp hơn cả A Ngạn.”

Chu Ngạn vô tình biết được, cười nhạo một tiếng: "Vừa ngớ ngẩn vừa ngốc nghếch."

Ta ở nhà Chu gia bốn năm, ta cố chấp thế nào, hắn biết rất rõ.

Cho nên hắn trầm mặc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Kiệm, đây chính là con đường mà ngươi lựa chọn, đừng hối hận."

Sau đó hắn nắm tay của ta đi vào An Vương phủ.

An Vương phủ rất rộng lớn, khí phái nguy nga, mái hiên dài ngàn dặm, chạm trổ khéo léo.

Ta cũng đổi tên thành Xuân Hoa.

Quản sự Tôn ma ma thường nói: “Tiểu Xuân Hoa, cúi đầu thấp xuống, đừng nhìn thẳng vào mặt người khác. Ngươi có thể ở lại trong An Vương phủ đã là không dễ dàng gì. Nếu không phải ca ca ngươi cầu xin Ngô công công, Ngô công công lòng dạ từ bi,  ta đã không nhận ngươi.”

Ta biết bà ấy chê ta ngu ngốc, không đủ lanh lợi.

Nhưng ta cảm thấy mình vẫn có chút đầu óc, ta biết Ngô công công không phải người tốt như vậy.

Chu Ngạn, à không, Trường An đã phải đưa cho Ngô công công số tiền hắn dành dụm cả tháng, thanh niên ngang ngược một thời bây giờ lại phải cúi đầu, trên mặt lại phải luôn tươi cười.

Hắn còn hứa hẹn sau này, sau này tiền lương hàng tháng của hai huynh muội chúng ta đều sẽ rút ra một phần để hiếu kính ông ta.

Ngô công là thái giám được sủng ái nhất bên cạnh An vương.

Ta vào An Vương phủ, luôn ở trong hậu viện, không thấy ánh mặt trời, cũng không gặp được Trường An.

Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, không khí căng thẳng, ta và một nhóm tỷ tỷ cả ngày vùi đầu giặt y phục, không được phép nghỉ ngơi chút nào.

Đầu ta cúi thấp lại càng thêm thấp, bởi vì Khương ma ma cũng nghiêm khắc giống như Tôn ma ma, người nào lười biếng, trốn việc, gây sự ầm ĩ sẽ bị phạt roi rất thê thảm.

Khi không có bà ấy ở đó, các tỷ tỷ mới dám buông lỏng một chút, nói chuyện phiếm phàn nàn vài câu.

Đủ loại chủ đề.

Lão thái phi thân thể lại không tốt, vương gia trọng hiếu đạo, sai người vào kinh tìm danh y.

Vương phi xuất thân thế gia, làm người rất nghiêm túc, coi trọng quy củ, nhưng cũng có tấm lòng rộng lượng của một nhi nữ thế gia, chỉ cần là nữ nhân được vương gia yêu thích, nàng ấy đều sẵn lòng tiếp nhận.

Như phu nhân xuất thân thanh lâu lại vô cùng nhỏ nhen, tỳ nữ bên người chỉ cần nhìn vương gia nhiều một chút, đều sẽ bị nàng ta hung hăng giáng một bạt tai.

Vương gia dung mạo tuấn tú, tài hoa, nhưng thực ra lại có sở thích Long Dương*, những tiểu thái giám được Ngô công công lựa chọn hầu hạ hắn ta đều rất tuấn tú.

*Long Dương: thích đàn ông

Hầu hết các tỷ tỷ đều có vẻ ngoài bình thường, nhưng lại thích mơ mộng...

“Nếu ta có cơ hội được gặp vương gia thì tốt biết mấy. Biết đâu có thể được vương gia sủng ái, bay lên cành cao, không bao giờ phải giặt y phục nữa…”

“Ngươi không sợ Như phu nhân đánh ngươi một bạt tai sao?”

"Vương phi còn không hỏi tới, nàng ta chỉ là một thiếp thất dựa vào cái gì mà quản được những chuyện này? Hơn nữa, bạt tai thì bạt tai, dù sao vẫn còn hơn là phải chịu khổ ở đây, tay ta bị ngâm nước tới nứt nẻ rồi."

"Đừng có nằm mơ nữa, nhanh giặt đi, không giặt xong thì cơm cũng không được ăn."

Cho tới bây giờ ta chưa từng được nhìn thấy mấy vị chủ tử trong câu chuyện của bọn họ, vương phủ lớn như vậy, ngay cả ở Trường An, ta cũng rất ít khi nhìn thấy.

Ta chỉ có thể nhìn trộm lên bầu trời trong xanh trên đầu, một màu xanh trong vắt, thỉnh thoảng có mấy đàn ngỗng trời bay ngang qua, không biết chúng sẽ bay tới phương nào.

Trường An làm hạ nhân dưới quyền Ngô công công, là tên sai vặt dắt ngựa, kéo rèm xe cho ông ta.

Mùa đông nước lạnh như băng, tay ta đông cứng thành hình củ cải thô ráp, sưng tấy nghiêm trọng.

Ta không thể để tâm tới, không thể giặt kịp y phục được phân phát, đến cơm ta cũng không được ăn.

Mỗi lúc như vậy, Tiểu Nhã tỷ tỷ liều mạng giặt xong phần y phục của mình lại chạy đến giặt giúp ta.

Nàng ấy hơn ta tám tuổi, rất quan tâm đến ta.

Bàn tay của Tiểu Nhã tỷ tỷ tràn đầy vết nứt, đã nứt ra lỗ hổng, nhưng nàng ấy dường như không cảm thấy đau đớn, nhanh chóng chà chà y phục.

Nàng ấy nói: "Nhanh lên, Tiểu Xuân Hoa, đợi lát nữa bọn họ sẽ lấy hết màn thầu."

Thế là hai chúng ta ra sức giặt đồ, giặt xong nàng ấy kéo tay ta chạy một mạch, lúc may mắn còn có thể nhìn thấy màn thầu và canh rau.

Có đôi khi không còn màn thầu và canh rau, Phương Ngọc tỷ tỷ sẽ đắc ý móc ra hai miếng bánh xốp từ trong tay áo.

“Đây, đặc biệt để giành lại cho các ngươi.”

Ta đưa tay định nhận lấy, lại bị Tiểu Nhã tỷ tỷ vỗ nhẹ vào tay: "Không được ăn, bẩn lắm."

Dứt lời, nàng ấy kéo tay ta rời đi.

Phương Ngọc ở sau lưng khịt mũi một tiếng khinh miệt:: “Giả vờ đoan trang, đến chết vẫn sĩ diện.”

Sau này ta nghe nói Tiểu Nhã tỷ tỷ và Phương Ngọc tỷ tỷ đã từng là bằng hữu tốt nhất.

Nhưng Phương Ngọc tỷ tỷ làm đối thực* cùng thái giám nhóm lửa ở thiện đường, từ đó về sau Tiểu Nhã tỷ tỷ và nàng ấy mỗi người đi một ngả, không bao giờ để ý đến nàng ấy nữa.

*Đối thực: cung nữ và thái giám ghép đôi làm vợ chồng

Nàng ấy phẫn hận nói với ta: "Tiểu Xuân Hoa, ngươi nhớ kỹ, thái giám không có một người nào tốt, bọn họ là những hoạn quan dơ bẩn, tàn nhẫn, vô cùng kinh tởm, khiến người ta buồn nôn."

Thái giám đốt lửa trong thiện đường đó quả thực không dễ nhìn, bộ dáng hèn mọn, nhưng những gì Tiểu Nhã tỷ tỷ nói cũng không hoàn toàn chính xác.

Ta yếu ớt nghĩ, A Ngạn ca ca không phải như vậy, hắn tuyệt đối không hề ghê tởm, cũng không dơ bẩn chút nào.

Hơn nữa sau này ta cũng muốn làm đối thực với hắn.

Nhưng ta không dám nói ra lời này.

Ta giặt y phục trong vương phủ hai năm, Chu Ngạn tổng cộng đến thăm ta ba lần.

Lần nào hắn cũng lặng lẽ đến, lạnh lùng đứng ở một nơi rất xa không ai nhìn thấy được.

Có một lần, ta đang đứng dưới mái hiên ăn màn thầu như hổ đói, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy hắn đang đứng ở một góc, ánh mắt thâm trầm nhìn ta.

Ta có chút vui mừng, muốn mở miệng gọi hắn, đáng tiếc lại bị màn thầu mắc nghẹn không nói ra lời, kẹt ở cổ họng, mặt đỏ tía tai.

May là hắn đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng giúp ta, ta mới hít thở lại được.

Đáng tiếc, ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã kín đáo nhét một túi vải nhỏ cho ta rồi quay người đi.

Ta không kịp đuổi theo hắn, bởi vì Tiểu Nhã tỷ tỷ đã đến tìm ta.

Trong cái túi vải nhỏ đó có mấy món điểm tâm ngon lành.

Bánh đậu đỏ thơm ngon, bánh hạt dẻ ngọt ngào còn có bánh sừng dê xốp giòn.

Bánh sừng dê nhân mật ong xốp giòn, cắn một miệng đã đầy vị ngọt, thấm đến tận trong lòng.

Ta giấu kỹ vào trong ngực, không dám lấy ra chia cho Tiểu Nhã tỷ tỷ.

Bởi vì Chu Ngạn dường như không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, cũng bởi vì hắn là thái giám.

Tiểu Nhã tỷ tỷ rất ghét thái giám.

Lần thứ hai ta gặp hắn là vào mùa đông, hôm đó đến phiên ta nghỉ ngơi, nằm ngủ ở trong phòng.

Chúng ta ở tại Đại Thông Khố, mười người ngủ một phòng.

Thời tiết rất lạnh, chăn nệm không đủ ấm, ta ngủ vô cùng khó chịu.

Bởi vì vết nứt trên tay rất đau còn ngứa ngày, bị ta cào chảy máu chảy mủ rơi đầy chăn mền.

Sau đó, trong lúc ta đang mơ mơ màng màng, có người bước vào phòng.

Mãi đến khi người đó đứng ở cạnh giường, ta mới phát hiện ra, mắt nhắm mắt mở, nói: "Tiểu Nhã tỷ tỷ?"

Người đến lại là Chu Ngạn.

Cũng coi là tâm hữu linh tê, hắn đến đưa cao dược trị nứt da cho ta.

Ta vui vẻ nói: “A Ngạn ca ca, ngươi tới thật đúng lúc, tay ta sắp ngứa chết rồi.”

Dứt lời, ta vội vàng nhận lấy cao dược trị nứt da.

Vừa đưa tay ra đã bị hắn nắm lấy.

Bàn tay ta đã đông cứng thành củ cải, sưng tấy, đỏ rực, lở loét đầy mủ, máu thịt bầm tím vì bị siết chặt.

Trong mắt Chu Ngạn ẩn chứa những cảm xúc ta không thể hiểu được, đôi mắt tràn đầy sương lạnh, ngưng tụ thành băng, lạnh lùng thấu xương.

Nhưng ta không quan tâm đến, sốt ruột thúc giục hắn: “A Ngạn ca ca, nhanh đưa cho ta.”

Hắn mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lôi hai cánh tay ta từ trong chăn ra ngoài

“Đừng cử động,” Hắn nói.

Năm đó tôi mười ba tuổi, nằm ở trên giường, quấn chăn bông, chỉ để lộ ra hai cánh tay thon thả.

Hắn ngồi xổm người xuống, mở lọ cao dược nứt da ra, cẩn thận bôi từng chút một lên trên miệng vết thương.

Ta ngứa ngáy tới ruột gan như bị cào xé, thứ cao dược mát lạnh này tỏa ra mùi thơm của lá bạc hà xộc vào chóp mũi, khiến ta cảm thấy thư giãn đến kỳ lạ.

Ta nheo mắt, vô cùng hưởng thụ, đôi mắt cong lên: "A Ngạn ca ca, thật là thoải mái."

Hắn liếc nhìn ta, chậm rãi nhếch khóe miệng lên: “Vừa ngớ ngẩn vừa ngốc nghếch.”

Giọng nói vẫn hoàn toàn là vẻ ghét bỏ giống như trước đây, nhưng lại dường như không giống.

Chu Ngạn đã thay đổi rất nhiều, lúc trước hắn mắng ta, là tâm tính thiếu niên ngang ngược, coi thường.

Bây giờ hắn mắng ta, lại có chút đau lòng và thương xót.

Ta sững sờ một lúc rồi bất ngờ rơi nước mắt.

Hắn cũng sửng sốt: “Sao ngươi lại khóc?”

Ta nức nở nói: “Đã rất lâu rồi ta không nghe thấy ngươi mắng ta.”

Hắn im lặng: "Trước kia ta rất hay mắng ngươi sao?”

"Đúng vậy, trước kia người rất hay mắng ta, còn kéo tóc ta."

"Sau này ta sẽ không như vậy nữa.."

"Nhưng, ta thực sự rất muốn ngươi tiếp tục mắng ta, kéo tóc ta."

Ta khóc đến không thở được, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy tủi thân như vậy, nước mắt rơi như mưa.

“Đôi khi ta nằm mơ thấy ngươi đang bắt nạt ta, nhưng ta lại không muốn tỉnh dậy chút nào, bởi vì trong giấc mơ, có bá mẫu và Lý ma ma, còn có bá bá, ta thực sự không muốn tỉnh dậy...”

Chu gia không còn, ta đã từng rơi nước mắt, nhưng chưa bao giờ ta khóc nhiều như ngày hôm đó, khóc không thành tiếng.

Nghĩ kỹ lại, những năm tháng đó quá khổ cực, quá buồn bã, vất vả lắm mới gặp được Chu Ngạn, ta lập tức không thể nhịn được nữa, cảm thấy tủi thân như một hài tử.

Chu Ngạn im lặng không nói gì, hai mắt đỏ hoe, đưa tay lau khuôn mặt như mặt mèo của ta, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào tay ta, bàng hoàng nói: “Ta còn nhớ đây là đôi tay rất giỏi thêu thùa.”

Thời khắc đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác, hắn lau nước mắt, quay người rời đi.

Đêm đó ta không thể ngủ được. Trong phòng các tỷ tỷ đều đã ngủ say, tiếng ngáy vang lên, còn ta thì nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ.

Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ giống như nước chảy, bóng cây nhảy múa, đung đưa, trải dài, hòa lẫn với tiếng gió rít.

Giống như một bóng ma.

Chu Ngạn không hỏi ta có ổn không, ta cũng không hỏi hắn có ổn không, bởi vì ta mơ hồ biết được khi ta chịu khổ, mệt mỏi, chắc chắn hắn cũng đang rất khó khăn.

Sau khi Chu gia suy tàn, ta chỉ biết hắn là người thân duy nhất của ta, là ca ca, là ngọn hải đăng, là phương hướng của cuộc đời ta.

Ta và hắn sẽ cùng nhau tiến về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play