“Lão Cố, ông mau xem trong bếp còn thứ gì để con ăn không? Nhanh nhanh mang lên cho Ninh Ninh.” Ngay khi cô về đến nhà, mẹ Cố nhanh chóng gọi tên ba Cố, giọng nói vẫn còn sụt sùi.
“Được được! Ninh Ninh đợi tí, để ta đi nấu gì đó cho con.” Ba Cố liền nhanh chóng vào bếp.
Mắt mẹ Cố đỏ hoe, bà luôn vòng tay ôm Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha. Mắt bà một khắc cũng không rời khỏi cô.
Đôi mắt của Cố Ninh chậm rãi nhìn quanh nhà. Đúng vậy, trang trí của ngôi nhà giống hệt như trước khi mạt thế xảy ra. Tầm mắt cô trở lại khuôn mặt của mẹ Cố, ngây người hỏi: “Mẹ, có phải con đang mơ không?”
Những giọt nước mắt của mẹ Cố cuối cùng cũng ngừng rơi: “Con gái ngốc, không phải là mơ, con thực sự về nhà rồi! Con xem xem, đây là nhà của chúng ta, ba mẹ đều đang ở đây. Gia đình chúng ta sẽ luôn bên nhau, sẽ không bao giờ xa nhau nữa.” Bao nhiêu điều cô hằng mong ước cứ dồn về khiến cô không biết đây có phải là mơ hay thật.
Đôi mắt hoảng loạn của Cố Ninh sáng lên từng chút một…
Một lúc sau, ba Cố mang ra một tô mì trứng lớn từ bếp xin lỗi Cố Ninh: “Ninh Ninh, trong nhà không còn thứ gì khác. Con cứ ăn tạm bát mỳ trước, tí ba sẽ ra ngoài mua thêm nhiều thứ con thích.”
Cố Ninh lặng lẽ nhận bát mì lớn, hơi nóng bốc lên mặt cô khiến trái tim trống rỗng của cô như có thêm hơi ấm. Sau khi cắn miếng đầu tiên, nước mắt cô rơi xuống không ngừng. Cố Ninh không lau nó, chỉ đưa mì nóng vào miệng như thể không sợ nóng, vừa ăn vừa khóc.
Ba mẹ Cố đều nhìn cô ăn lòng chua xót không thôi, vội nghẹn ngào khuyên nhủ: “Ăn từ từ thôi Ninh Ninh, cẩn thận nóng.”
Cố Ninh dường như không nghe thấy, ăn từng ngụm lớn. Cuối cùng, cô ăn đến một giọt nước cũng không buông tha. Cảm giác lâu rồi mới được ăn no như vậy khiến Cố Ninh muốn khóc một hồi.
Sau khi ăn xong, mẹ Cố đã chuẩn bị sẵn cho cô nước để tắm rửa và một bộ quần áo mới. Cố Ninh đi thẳng vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo bẩn đã bốc mùi. Cô nhắm mắt lại cảm nhận dòng nước ấm áp đang chảy qua cơ thể, dùng sữa tắm chà sát qua cơ thể vài lần. Khi gội đầu, bọt chảy ra hoàn toàn là màu đen, dòng nước đen chảy qua cơ thể cô rồi trôi xuống cống.
Mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ và thoải mái, lau khô tóc bằng khăn, Cố Ninh bước ra khỏi phòng tắm đi đến trước gương.
Cô nhìn bản thân mình trong gương đến sững sờ.
Mái tóc đen rối bù ban đầu của cô biến thành mái tóc vàng rực rỡ, không giống màu vàng do nhuộm lên, mà giống như vàng tự nhiên của người nước ngoài. Hơn nữa, làn da của cô giờ phút này trắng nõn mịn màng, nhưng nó không phải là màu trắng tự nhiên, mà nghiêng về xanh xao tái nhợt, thoạt nhìn như không có một chút huyết sắc. Nhưng đôi mắt đen của cô, trở nên rõ ràng, sắc bén hơn. Trên mặt thời điểm không có bất luận biểu tình gì thoạt nhìn thực lạnh nhạt và xa cách.
Cố Ninh cảm thấy hơi hoảng loạn, nghiêng đầu nhìn vào vết thương trên cổ khi bị tang thi cắn. Da ở đó bằng phẳng và không có dấu hiệu bị thương, cũng không có vết thương nào khác trên cơ thể. Trên người cũng lành lặn không hề có bất cứ miệng vết thương nào.
Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi bị tang thi cắn?
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?