Cố Trí Viễn không nói một lời, nhưng lặng lẽ ôm lấy mẹ Cố và Cố Ninh, khuôn mặt ông đã đầy nước mắt. Trong ba tháng qua, Cố Ninh đã mất hoàn toàn liên lạc với họ, họ nhờ cậy mọi người khắp nơi để tìm cô. Nhưng ba tháng trôi qua, không một tin tức, khiến họ muốn từ bỏ hy vọng. Nỗi đau mà họ trải qua thực sự quá khó khăn với những người chưa từng trải qua điều đó. Những giọt nước mắt lúc này chứa quá nhiều niềm vui và nỗi buồn.
Sau khi khóc một lúc, mẹ Cố mới dịu lại một chút. Lúc sau bà mới có ngắm nhìn cơ thể Cố Ninh. Nhìn thấy sự bối rối của Cố Ninh, bà không biết chuyện gì đã xảy ra và cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn trong vụ mất tích. Thân là một người mẹ, bà liền cảm thấy đau lòng. Cuối cùng bà chỉ dám chạm vào mái tóc cáu bẩn của Cố Ninh nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, Ninh Ninh, cuối cùng con cũng trở về rồi, về là tốt rồi. Ba mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự cảm ơn các anh rất nhiều, thực sự cảm ơn.” Cố Trí Viễn nắm tay lão Lý đầy biết ơn: “Nếu không nhờ các anh tìm thấy con gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ chết. Các anh là ân nhân của gia đình chúng tôi!”
“Anh đừng nói vậy, đây là điều chúng tôi nên làm.” Lão Lý hốc mắt cũng đỏ lên. Ông cũng có một cô con gái bằng tuổi Cố Ninh, vì vậy ông có thể hiểu được tâm trạng của cặp vợ chồng lúc này.
Phương Pháp vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Cố Ninh. Cho dù mẹ Cố có khóc lóc và an ủi cô như thế nào, khuôn mặt cô đều không có chút thay đổi nào. Có phải cô đã bị gì trong lúc mất tích không? Phương pháp có một chút lo lắng. Nếu thực sự là như vậy, thì anh cũng không biết phải an ủi cặp vợ chồng trung niên này như thế nào.
“Đồng chí cảnh sát, nếu không còn chuyện gì chúng tôi xin phép đưa cháu về. Nếu mọi người rảnh, nhất định phải đến nhà chúng tôi uống chén trà!” Cuối cùng, Cố Trí Viễn nhất định xin bằng được số điện thoại của lão Lý với Phương Pháp, sau đó mới dẫn Cố Ninh rời đi.
Ngay khi họ rời đi, Phương Pháp nhịn không được nói: “Lão Lý, chú chắc cô ấy không có vấn đề gì chứ?” Anh chỉ đầu mình: “Cháu thấy mẹ cô ấy khóc đến như vậy mà cô ấy một chút phản ứng cũng không có…”
“Đây là phản ứng bình thường. Cậu không thấy toàn thân cô ấy như vậy, chắc chắn đã phải trải qua điều gì đó rất kinh khủng ở bên ngoài. Bây giờ lại đột ngột thấy người thân đến, dễ có cảm xúc không chân thực.” Lão Lý liếc nhìn anh, sau đó nói, “Mấy ngày nữa chờ cô ấy ổn định lại tinh thần, cậu qua xem có hỏi được điều gì từ cô ấy không. Tôi nghĩ cô ấy thực sự biết cậu. Cậu tìm hiểu xem rốt cuộc cô ấy đã gặp phải truyện gì.”
Phương Pháp gật đầu suy nghĩ: “Cháu thấy rất kỳ lạ. Cháu chưa từng xuất hiện trên TV, cũng thực sự không có ấn tượng gì về cô ấy.”