Cho đến khi cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong bộ đồ ngủ mềm mại, Cố Ninh vẫn có chút bất an, nhưng cũng có chút cảm giác chân thực.
Một lúc sau, mẹ Cố đã thay đồ ngủ và nằm xuống giường với cô. Bà nói với Cố Ninh: “Hôm nay mẹ sẽ ngủ với con.”
Qua một lúc, mẹ Cố quay lại nhìn Cố Ninh thủ thỉ: “Làm sao vậy? Không ngủ được sao?”
Cố Ninh lắc đầu và nhìn lên trần nhà với đôi mắt mở to: “Con không dám ngủ. Con sợ khi mình tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất.”
Mẹ Cố lại muốn khóc, nhưng bà cố kiềm lại nước mắt, ôm Cố Ninh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngủ đi, mẹ sẽ luôn ở đây khi con tỉnh lại.”
Không biết là do giường quá thoải mái, hay do hai cánh tay mẹ quá ấm áp khiến Cố Ninh luôn sống trong lo lắng, hãi hùng ba tháng qua thực sự đã quá giới hạn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đến tối, Cố Ninh vẫn ngủ ngon lành.
Ba Cố hỏi: “Có nên kêu con dậy ăn xong rồi ngủ tiếp?”
Mẹ Cố lắc đầu nói: “Cứ để con bé ngủ đi, đứa trẻ này không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Khi nào con bé thức dậy, nếu con muốn thì con sẽ nói cho chúng ta, nếu không ông cũng đừng hỏi con!”
Ba Cố gật đầu, ông cũng nghĩ vậy.
Cố Ninh ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, liền bị đánh thức bởi hương thơm của thức ăn.
“Ninh Ninh dậy rồi à! Có phải do ba nấu nướng phát ra tiếng động khiến con tỉnh giấc không?” Ba Cố nói.
“Không, do ba nấu đồ ăn thơm quá!” Cố Ninh mỉm cười.
Sau một giấc ngủ dài, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều.
Thấy con gái dường như đã trở lại bình thường, còn có thể nói đùa, hai vợ chồng nhìn nhau đầy hạnh phúc.
Một gia đình ba người quây quần bên bàn ăn vui vẻ trò chuyện. Hai vợ chồng nhìn ngắm đứa con gái của mình, chỉ sợ chỉ chớp mắt một cái, đứa con gái bé bỏng của họ lại biến mất.
Ăn xong, mẹ Cố hỏi: “Ninh Ninh, chiều nay con muốn đi ra ngoài cùng mẹ một chút không?”
Cố Ninh gật gật rồi lắc đầu nói: “Con rất muốn kể cho hai người nghe về những gì xảy ra trong ba tháng qua nhưng… thực sự con không nhớ gì cả.”
Cô biến mất từ ba tháng trước, khi ra ngoài cô báo với gia đình là đi du lịch. Sau đó cô liền mất liên lạc với tất cả mọi người, như thể cô biến mất khỏi thế gian vậy.
Ba mẹ Cố đã báo cáo vụ việc, đăng thông báo truy tìm của cô ở khắp mọi nơi, cũng đăng cả lên báo.
Từ tiểu học đến đại học, tất cả những người biết Cố Ninh ông bà đều hỏi nhưng họ cũng không có có tin tức gì về cô.
Rất nhiều người đã được huy động trên Weibo, đăng tin tức mất tích của cô. Lượng thông tin lớn đã được gửi đi mà không có bất kỳ phản hồi nào. Cô dường như đã biến mất khỏi thế giới. Hôm nay, ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, vợ chồng ông lập tức chạy đến. Khi thực sự nhìn thấy Cố Ninh, cả hai đều không thể tin được.
Trong trí nhớ của cô chỉ nhớ về duy nhất ngày mất tích hôm đó.
Ban đầu cô nghĩ tất cả trước đây chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ mà cô đã trải qua ba tháng qua đều như muốn nói với cô rằng tất cả những thứ đó là thật.
Chẳng lẽ mọi thứ về mạt thế đều là giấc mơ của cô? Nhưng giấc mơ đó quá thật, những con tang thi bước đi loạng choạng, khuôn mặt thối rữa ghê tởm, mọi thứ đều rất chân thật.
Giờ cô vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mọi thứ đã xảy ra sau khi mạt thế xảy ra, từng chi tiết và cả nỗi tuyệt vọng khi cận kề cái chết trong đàn tang thi.