Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt thế

Chương 1: Biến Mất ?


5 tháng

trướctiếp

Tháng 9 năm 2020.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!” Một người hoảng loạn hét lên kèm theo một đội ngũ gồm hơn chục người chạy trốn vào một con hẻm hẹp.

Cách người chạy cuối cùng của đội ngũ khoảng mười mét là ba mươi hoặc bốn mươi ‘người’ đang mặc quần áo rách rưới, loạng choạng đuổi theo sát họ.

Đội ngũ có cả người già và trẻ nhỏ, lại bị truy đuổi suốt mấy con phố, thể lực ai cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng những ‘người’ có vẻ đi đứng không vững kia vẫn duy trì tốc độ và luôn đuổi theo phía sau của họ, như thể chúng không bao giờ mệt mỏi.

Cố Ninh đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám lớn, không phù hợp với cô chút nào. Cô vừa kéo vừa giúp mẹ Cố chạy về phía trước, chạy vào giữa đội ngũ. Vì chạy nhanh, một miếng sô cô la rơi ra khỏi túi áo khoác bộ đồ thể thao của cô. Cố Ninh liếc nhìn sô cô la trên mặt đất, đáy mắt chứa đầy sự thèm khát, nhưng cô cố kiềm chế bản thân muốn nhặt nó lên, tiếp tục chạy về phía trước. Tay phải cô đang cầm một con dao dưa hấu dài gần nửa mét, phủ đầy chất nhầy nhớt màu xám đen.

Chạy bên cạnh Cố Ninh là mẹ Cố, mặt bà trắng bệch, kỳ thật bà đã sớm không thể chống đỡ được nữa. Hai chân bà nặng như chì, nhưng sợ làm liên lụy đến Cố Ninh, bà liền cắn răng liều mạng tiến về phía trước.

Cố Ninh thấy phía trước cách không đến một trăm mét có một chiếc xe buýt, trong lòng không giấu được vui mừng.

Nhưng đúng lúc này.      

“Không được… Tôi, tôi không chạy được nổi nữa rồi!” Một người phụ nữ trung niên trên đường chạy trốn hét lên rồi dừng lại, thở hổn hển dữ dội, hai tay quỳ xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy. Rõ ràng đã đạt đến cực hạn. Ban đầu, bà ta chạy không xa Cố Ninh, nhưng giờ đã bị đội ngũ bỏ lại phía sau trong chớp mắt.

“Cố Ninh! Mẹ chị ở đằng sau!” Một cô gái đứng không xa cô hét lên.

Cố Ninh không biết bao lâu rồi đã không rửa mặt. Khuôn mặt cô xám đen, một số nơi như kết thanh một lớp bùn dày, khó có thể nhìn thấy màu da ban đầu trên khuôn mặt cô. Cô quay đầu lại liền thấy dì Cố đứng ở cuối đội ngũ thở dốc, đám tang thi gần nhất cách đó chưa đầy mười mét. Cô quay lại liếc nhìn chiếc xe buýt đang đỗ cách đó không xa, người chạy nhanh nhất đã lên được xe. Cố Ninh quay sang mẹ và nói: “Mẹ, mẹ lên ô tô trước với ba đi. Con quay lại với chị họ cứu dì trước. Chị họ, chúng ta đi thôi!”

“Ninh Ninh, em có thể giúp chị cứu mẹ được không? Chị, chị không thể chạy được nữa…” Cô gái đầy mặt đầy hoang mang, khóc một cách bất lực.

Cố Ninh muốn nói lại, nhưng lúc này, dì cô đang gặp nguy hiểm. Thực sự không có thời gian tranh cãi với chị ta, cô chỉ có thể cắn răng và nói: “Vậy chị hãy để ý chăm sóc ba mẹ em!”

Chị ta vội vàng không ngừng gật đầu: “Em yên tâm! Chị nhất định chăm sóc tốt cho cô chú!”

“Ninh Ninh, đi cẩn thận!” Mẹ Cố rất lo lắng, nhưng bà không thể ngăn Cố Ninh cứu em dâu, bà chỉ có thể nhìn Cố Ninh chạy qua đó với sự lo lắng vô cùng. Cháu họ liền dìu bà tiếp tục chạy về phía trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp