Phương Pháp lại phải ra khỏi xe một lần nữa để mua thức ăn. Đôi mắt Cố Ninh dõi theo bóng lưng của Phương Pháp, vẻ mặt nghi hoặc đầy bất an.
Vị cảnh sát già hỏi: “Cô gái à, có thể nói cho tôi biết tại sao cô và Phương Pháp quen nhau không?”
Cố Ninh mở miệng định nói gì đó. Đột nhiên, cửa xe bị mở toang, Phương Pháp hào hứng nói với người cảnh sát già: “Lão Lý! Cháu nhớ cô ấy là ai rồi!” Khi anh nói điều này, hai người trong xe đều nhìn chằm chằm anh.
Phương thức quay sang Cố Ninh, đôi mắt anh sáng lên: “Cô vừa bảo cô là Cố Ninh đúng không? Có phải cô vừa tốt nghiệp Đại học Lâm Xuyên hơn ba tháng trước?” Không đợi Cố Ninh trả lời, Phương Pháp này đã chen vào xe nói với cảnh sát Lý: “Lão Lý, chúng ta không phải có trường hợp báo án mất tích hơn hai tháng trước sao? Họ nói rằng con gái họ đi du lịch sau đó liền không liên lạc được, ba mẹ cô ấy sau đó đã báo án! Cô gái mất tích hình như là cô ấy? Đợi đã! Cháu vẫn còn hình ảnh của cô ấy ở đây!” Phương Pháp vừa nói vừa rút điện thoại ra khỏi túi, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại, cuối cùng bấm vào một bức hình, hai ngón tay duỗi ra, sau đó đưa bức ảnh đã được phóng to trên thông báo truy tìm đến trước mặt lão Lý: “Có phải cô ấy không?”
Lão Lý lấy điện thoại và liếc nhìn những bức ảnh, sau đó dán mắt vào Cố Ninh nói, “Hình như… trông hơi giống thật!”
“Giống là như thế nào! Đó chính là cô ấy! Cô gái, cô có phải tên là Cố Ninh không?” Phương Pháp hỏi.
Cố Ninh gật đầu có phần do dự.
Trở lại đồn cảnh sát, lão Lý và Phương Pháp, hai người hỏi Cố Ninh rất nhiều vấn đề. Ví dụ, cô đã đi đâu trong ba tháng qua, cô đã biến mất như thế nào và hôm nay cô đã trở về đường Kim Môn như thế nào. Cố Ninh không trả lời được câu nào, đôi mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu. Lão Lý muốn đưa cô đi rửa mặt. Cô cũng không đi. Cô chỉ ngồi trên ghế và hoảng loạn nhìn xung quanh.
“Quên đi, tôi nghĩ không hỏi thêm được điều gì từ cô ấy đâu.” Lão Lý nhìn Cố Ninh ngồi đằng kia, rồi nói với Phương Pháp, “Cậu đã thông báo cho gia đình cô ấy chưa?”
Phương pháp đáp: “Tôi đã thông báo rồi, chắc họ đang trên đường tới, nhà cô ấy cách đây không xa.”
Gần như vừa nói xong, hình ảnh một cặp vợ chồng trung niên vội vã xuất hiện ở ngay cửa. Ngay khi hai người bước vào, họ nhanh chóng quét qua trong phòng và nhìn thấy Cố Ninh đang ngồi ở đó.
“Ninh Ninh! Con đã đi đâu trong suốt ba tháng qua vậy! Con biết ba mẹ sợ lắm không!… Con thực sự dọa chết mẹ rồi… Cố Trí Viễn, ông mau qua đây xem xem! Đó thực sự là con gái của chúng ta!” Mẹ Cố chạy thẳng từ cửa đến ôm Cố Ninh và bắt đầu khóc. Bà hoàn toàn không để ý cơ thể bẩn thỉu, bốc mùi khó chịu của cô.
Cố Ninh bị mẹ Cố ôm đến bất động, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Cô muốn khóc rất nhiều, nhưng không thể rơi nước mắt.