Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt thế

Chương 6: Cánh Cửa


5 tháng

trướctiếp

Cánh cửa mở ra, sau đó là một ánh sáng vàng chói lóa. Toàn bộ những gì Cố Ninh nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, ngơ ngẩn cả người.

Ô tô đi lại tấp nập, khắp nơi mọi người ai cũng những mặc đồ sáng sủa đi lại trên đường phố. Đường Kim Môn là con đường phát triển nhất thành phố, luôn sạch sẽ và nhộn nhịp. Các cửa hàng quần áo cao cấp, nhân viên với khuôn mặt xinh đẹp, trang nở những nụ cười tinh tế và chuyên nghiệp.

Trong một khung cảnh tươi sáng và đẹp đẽ như vậy, một cô gái rách rưới bên đường trông đặc biệt thu hút. Ai cũng hiếu kỳ nhìn qua, những người đi gần đều có thể ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ người cô.

Không ai để ý cô xuất hiện từ khi nào, như thể cô đi ra từ trong không khí vậy.

Quần áo cô rách nát, tóc tai rối tung, khuôn mặt bẩn thỉu đầy bùn đất. Cô bối rối nhìn lại phía sau. Cánh cửa không biết đã biến mất từ bao giờ. Cô quay đầu nhìn khắp nơi với đôi mắt đầy lạ lẫm.

Là ở nằm mơ sao? Cố Ninh nghĩ, kể từ khi mạt thế xảy ra, cô vẫn luôn mơ về cảnh tượng những ngày tháng yên bình như trước đây.

Cố Ninh choáng váng mà tham lam nhìn vào cảnh tượng mà cô chưa từng thấy kể từ ngày mạt thế, gần như không muốn chớp mắt.

“Xin chào cô.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau cô.

Đôi mắt của Cố Ninh trợn tròn, cô nhìn hai người cảnh sát đứng trước mặt, một già một trẻ. Cô đột nhiên sững người, nhìn chằm chằm vào người trẻ hơn.

Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi vị cảnh sát già, khoảng bốn mươi tuổi, tiếp tục hỏi một cách ân cần: “Sao cô lại ở đây một mình vậy? Tên cô là gì? Cô sống ở đâu?”

Đôi mắt của Cố Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát trẻ không chớp mắt. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm, khiến cho cảnh sát trẻ cảm thấy khó chịu. Ngay khi họ định nói gì đó, Cố Ninh có chút khó hiểu: “Phương Pháp?”

Cả hai cảnh sát đều bị sốc.

Người cảnh sát già nhìn sang bên cảnh sát trẻ tuổi ngạc nhiên: “Tiểu Phương, cậu quen cô ấy à?”

Phương Pháp lúc này cũng hoảng sợ, liền lắp bắp hỏi, “Cái kia, chúng ta quen nhau sao?” Trong cơn mơ hồ, anh cố nhớ qua những người mình quen biết một lần, nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu. Liệu có phải là cô gái mà mấy hôm trước dì Vương đã tự ý giới thiệu với anh? Không, mặc dù anh không nhớ cô ấy trông như thế nào, nhưng anh vẫn nhớ cô ấy có mái tóc xoăn dài màu đen và dáng người nhỏ nhắn.

Cố Ninh cũng có chút xấu hổ hỏi: “Anh không biết tôi à? Tôi là Cố Ninh đây.”

Người cảnh sát già cẩn thận quan sát biểu hiện của Cố Ninh, nhưng ông hề thấy một chút giả vờ nào từ cô, vì vậy ánh mắt ông nhìn Phương Pháp chứa đầy nghi ngờ. Khi nhìn sang Phương Pháp, thấy anh ta bối rối, ông liền trong lòng nghĩ ra một vở kịch máu chó đầy cẩu huyết. Sau khi thấy sự bối rối của Cố Ninh, ông đột nhiên cảm thấy một chút thông cảm nói: “Cô gái, cô xem, đứng ở đây lâu không hay lắm, hay chúng ta lên xe trước rồi nói chuyện?”

Mặc dù Cố Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo vào xe cảnh sát.

Phương Pháp vừa chuẩn bị lên xe liền bị cảnh sát già chặn lại: “Tôi nghĩ trưa rồi, hẳn cô gái này có lẽ đang đói, cậu đi mua chút đồ ăn cho cô ấy đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp