“Vương Mai Phương này thực sự không thể nhìn ra nha, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm hơn hai mươi năm. Cô ta nhìn con lớn lên từ nhỏ! Bình thường cùng với mọi người đều cười vui vẻ, không ngờ sau lưng lại nói nhau như vậy. Ninh Ninh, con đừng để ý đến cô ta. Lần sau cô ta có nói chuyện, con cứ coi như là không thấy, cũng không cần phải tiếp chuyện!” Mẹ Cố nói.
Cố Ninh mỉm cười nói, “Chúng ta đi thôi, đừng để dì ta làm ảnh hưởng tới mình.”
“Vì mẹ mà con phải chịu thiệt thòi.” Mắt mẹ Cố đỏ hoe. Nghĩ đến người nhìn hiền lành như Vương Mai Phương, sau lưng lại với người khác nói xấu con mình như vậy. Lại còn bị chính con mình nghe được, không biết con gái bà tủi thân đến mức nào.
“Mẹ không phải lo đâu, con ổn mà, mẹ còn muốn đi mua sắm với con không?” Cố Ninh trong lòng chua xót, nhưng trên mặt lại mỉm cười. Vương Mai Phương này đối với mọi người ai cũng niềm nở, lúc ở mạt thế, từng một lần vì bản thân mình mà kéo mẹ Cố ra làm lá chắn cho bà ta, nếu không phải có cô, mẹ Cố đã bị tang thi cắn từ lâu rồi.
Mẹ Cố vội dùng tay lau nước mắt nói: “Đi thôi, đừng nói chuyện này nữa.”
Sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện ra khỏi tiểu khu.
“Này, Ninh Ninh, con lại mua cho ba con kính đọc sách làm gì? Không phải kính ba con vẫn còn sao?” Mẹ Cố thấy cô mua cho ba một cặp kính đọc sách liền hỏi.
“Ba có thể cất ở nhà một cái, đến lúc bị mất lại phải đi mua thêm, phiền phức lắm.” Cố Ninh cười nói.
“Này, Ninh Ninh, con mua con dao lớn như vậy làm gì?” Mẹ Cố khiếp sợ nhìn Cố Ninh đang ngăn một người đàn ông trung niên mang theo một ba lô đầy dao đi trên đường.
Cố Ninh một bên cẩn thận lắng nghe người đàn ông kia giới thiệu về mấy con dao, một bên thuận tiện nói với mẹ Cố: “Chúng ta có thể mua nó về bổ dưa hấu nha.”
Cuối cùng, mẹ Cố cùng Cố Ninh về nhà với hai chiếc túi lớn, ba Cố nhìn thấy, sợ ngây người: “Hai người đem hết cả hàng nhà người ta về sao?”
Tổng cộng có bốn túi to của siêu thị, trong đó chứa đầy các loại bánh quy, xúc xích, bánh mì, sô cô la và thậm chí còn có cả lương khô.
“Cũng không có cách nào, con gái ông chính là cái gì cũng muốn mua.” Mẹ Cố bất lực nói, dọc đường bà đều cố thuyết phục cô, nói rằng ăn những thứ này không tốt cho cơ thể, nhưng Cố Ninh chính là thấy những thứ ăn được và có khả năng để lâu đều mua, bà cũng không muốn làm cô mất hứng, liền thỏa hiệp.
Ba Cố cũng phải thốt lên: “Được được được, Ninh Ninh vui là được. Được rồi, hai người mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm nào.”
Cố Ninh lòng như lửa đốt, ăn xong bữa tối liền dặn dò ba mẹ: “Ba mẹ, ngày mai con muốn ngủ bù, không cần gọi con dậy đâu.”
Cô chuyển bốn túi thức ăn vào phòng ngủ của mình. Sau khi xác nhận rằng cửa đã bị khóa, cô rút cái hộp dưới tủ, lấy một bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu dài và thay giày thể thao. Cái ba lô lớn trong tủ được lấy ra, cô để một ít sô cô la, lương khô và hai chai nước khoáng lớn vào đó. Cô thử đeo lên người, cảm thấy cái túi còn rất nhẹ, lắc lắc sau lưng vài cái, như đang đeo một cái túi rỗng vậy. Cô thử đặt thêm một số thứ vào, vẫn rất nhẹ, cho đến khi toàn bộ túi được nhét đầy, không còn nhét thêm được nữa, Cố Ninh cuối cùng cũng cảm thấy hơi nặng.
Dường như không chỉ thị giác, thính giác, mà cả sức mạnh của cô cũng đang phát triển. Cố Ninh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, sự biến đổi bí ẩn như vậy luôn khiến mọi người cảm thấy hoang mang. Nhưng đồng thời, cô cũng hài lòng đối với sự biến đổi của bản thân, điều đó có nghĩa là cô có thể sống sót tốt hơn trong mạt thế, bảo vệ được những người cô muốn bảo vệ.
Cô cố dập tắt sự phấn khích của mình sau khi trở về từ mạt thế đêm qua. Cô dám chắc rằng hai thế giới này đều có thật, nghĩa là, ba mẹ Cố ở đây là có thật, và ba mẹ Cố thời mạt thế cũng là thật. Cô không thể quên được ba mẹ Cố trong thế giới kia, giả vờ như họ không tồn tại và sống một cuộc sống hạnh phúc ở thế giới này. Cô phải bảo vệ họ, chưa kể, giờ cô có khả năng bảo vệ họ nhiều hơn.
Cố Ninh một lần nữa đổ tất cả những thứ trong ba lô của mình ra, sau đó chọn một số nhu yếu phẩm cần mang theo, bao gồm một lượng lớn thuốc mua tại nhà thuốc cô vừa mua hôm nay. Chấn thương chân của ba cô trong những ngày qua, ban đầu không nghiêm trọng, nhưng vì không có thuốc điều trị nên vết thương đã chuyển biến xấu đi. Bây giờ nếu không được điều trị càng sớm càng tốt, nó có thể trở nên nghiêm trọng hơn.