Trước mặt cô là một bức tường trắng quen thuộc.
Cố Ninh cứ như vậy ngồi yên trên mặt đất, sau đó đột nhiên đứng dậy chạy ra cửa. Lần này cô vặn tay nắm cửa không do dự. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đứng trong phòng ngủ của mình, đồng hồ treo tường chỉ 3 giờ 30 phút sáng.
Cố Ninh che miệng tránh phát ra tiếng hét!
Ba mẹ Cố cảm thấy con gái mình dường như đã biến thành người khác chỉ sau một đêm. Lúc mới về, cô có vẻ suy sụp, nhưng bây giờ lại trở nên tràn đầy sức sống.
“Ba mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài.” Cố Ninh ăn xong điểm tâm nói.
Ba mẹ Cố nhìn nhau, cả hai vui mừng khôn xiết nói: “Được rồi, mẹ sẽ đi với con.”
Cố Ninh vốn ban đầu dự định đi ra ngoài một mình, nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, liền nuốt lời khước từ xuống.
“Lão Cố, vậy giao nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa cho ông. Khi trở lại, tôi với Ninh Ninh sẽ mua thức ăn!” Trước khi rời đi, mẹ Cố nói với ba Cố.
Ba Cố không ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo của mình. Ông đợi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, ông mới thì thầm “Bà nói như bình thường dọn dẹp, nấu cơm không phải do tôi làm vậy.”
Ngay khi cô ra ngoài cầu thang, cô đã gặp dì Vương, người nổi tiếng vì sự nhiệt tình trong tòa chung cư. Bà ấy đang mang một túi trái cây từ dưới đi lên lầu. Nhìn thấy Cố Ninh liền sững sờ một lúc, bà ta mỉm cười nói, “Ồ! Ninh Ninh! Lâu lắm rồi cô mới thấy cháu! Cháu về mà sao không cho mọi người tới thăm?”
Cố Ninh vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta, trên khuôn mặt một chút nét cười cũng không có, cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn.
Dì Vương bị Cố Ninh nhìn như vậy có chút sợ hãi, trong lòng thầm mắng chửi cô. Trên mặt lộ ra tia xấu hổ, quay sang mẹ Cố nói “Thanh Thanh, có chuyện gì với Ninh Ninh vậy? Có chút không đúng nha.”
Mẹ Cố không biết chuyện gì đã xảy ra với Cố Ninh. Bà chỉ có thể nói: “Tôi xin lỗi, Mai Phương, Ninh Ninh hiện tại không được khỏe lắm, cô đừng để ý.”
“Xin lỗi. Chúng tôi phải ra ngoài, không tiện nói chuyện phiếm.” Cố Ninh nói xong liền lập tức kéo mẹ Cố đi thẳng xuống cầu thang.
“Phi, biến mất tận ba tháng, tóc thì nhuộm vàng chóe, về đây không chừng đi làm gái, còn bày đặt ra vẻ thanh tao!”
Lông mày Cố Ninh nhăn lại, thính giác của cô đã tốt hơn nhiều, ngay cả giọng nói của Vương Mai Phương trên tầng ba cũng có thể nghe được. Xem ra thính lực tốt cũng rất bất tiện.
“Ninh Ninh, tại sao thái độ của con với dì Vương lại kém như vậy?” Mẹ Cố nhịn không được hỏi.
Cố Ninh không muốn nói gì, nhưng đột nhiên cô thay đổi ý định nói: “Khi ra ngoài đổ rác, con nghe dì ta nói với người khác rằng con mất tích ba tháng, lâu như vậy, có lẽ là bị lừa đi làm gái.”
Mẹ Cố bùng nổ gần như ngay lập tức: “Vương Mai Phương thật sự đã nói như vậy?!” Rồi bà vội vã quay lại: “Không được! Để mẹ đi tìm cô ta nói chuyện!”
“Kệ đi mẹ, bây giờ chúng ta đi nói với dì ta, dì ta cũng không chịu thừa nhận. Không cần phải gây rắc rối như vậy đâu. Về sau không quan hệ gì với dì ta nữa là được.” Cố Ninh vội vàng kéo mẹ Cố lại.