Cố Ninh nhìn lên đồng hồ trên tay, thời gian hiển thị là 7 giờ 15 phút. Nắm chặt con dao trong tay, trong đầu cô hiện lên khung cảnh mạt thế, mở mắt ra, cô đã đến căn phòng màu trắng kia. Cô chạy đến cửa và định mở nó ra, đột nhiên cảm thấy như mình đã bỏ qua điều gì đó… trong đầu chợt lóe lên.
Đúng rồi, cô gần như bỏ qua một vấn đề lớn.
Mỗi lần cô mở cửa, nơi cô đến dường như là nơi cô biến mất lần cuối.
Như vậy nếu cô mở cửa bây giờ, cô sẽ xuất hiện ở nhà để xe ngầm?! Cô có thể tưởng tượng biểu cảm những người đó khi nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô vẫn là nên đợi đến nửa đêm.
Cô ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhìn đồng hồ, lúc này mới có 7 giờ 25 phút.
Đợi đến khi những người đó ngủ, ít nhất là sau 10 giờ, còn hai tiếng rưỡi.
Thời gian chờ còn rất lâu.
Đây là một căn phòng trống, mặc dù diện tích rộng, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được hết mọi thứ, trống không.
Để giết thời gian, Cố Ninh xé một gói bánh ăn tạm.
Thật sự là bữa tối ăn nhiều, bây giờ cô không thể ăn thêm được nữa, nhìn đồng hồ, 7 giờ 45 phút.
Cố Ninh chán nản, chỉ có thể đi bộ đến cánh cửa màu đen và bắt đầu nghiên cứu cánh cửa.
Chất liệu nhìn có vẻ giống với cửa gỗ, màu đen trên cửa không giống như là được sơn lên, thật như thể nó được làm từ chính thân cây gỗ đen vậy. Cô đặt tay lên cánh cửa, chạm vào liền thấy từ tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Rồi cô ngước lên nhìn vòng tròn trên cánh cửa.
Kim đồng hồ màu vàng vẫn nằm chính giữa không nhúc nhích.
Cố Ninh giống như lần đầu tiên mở cánh cửa đen kia, ma xui quỷ khiến vươn tay ra, khẽ di chuyển kim đồng hồ về phía màu trắng, cũng không có gì thay đổi.
Cố Ninh nghiên cứu mãi không tìm ra điều gì, liền bỏ cuộc, dùng đồng hồ đặt báo thức 10 giờ. Cô nằm xuống đất nhắm mắt ngủ, nhưng không biết có phải quá phấn khích hay lo lắng quá hay không, cô nằm mãi không ngủ được.
Thế là cô nằm trên đất suy nghĩ miên mang.
Không biết như thế nào, cô lại nhớ đến ngày cô bị mọi người bỏ lại phía sau, sau đó bị tang thi cắn.
Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, ngoài ba mẹ và gia đình cậu dì, những người khác trong xe đều là hàng xóm, quen biết nhau hơn hai mươi năm. Ngoại trừ hai người đàn ông và một phụ nữ được giải cứu trên đường, tất cả đều là những người thân thiết. Ngoài ra còn có Lục Gia Tử, ngoài tình cảm của cô với anh ta kéo dài hơn năm năm, họ còn lớn lên trong cùng tiểu khu, mặc dù anh ta hơn cô ba tuổi, nhưng họ học cùng nhau từ tiểu học đến đại học, ba mẹ họ quan hệ cũng rất tốt. Ngày lễ tết đều qua lại thăm hỏi nhau, anh ta đối với cô cũng thân thiết, thậm chí còn khiến cô sinh ra ảo giác anh ta cũng thích mình.
Nhưng vào thời điểm cô chạy về phía chiếc xe, rõ ràng cô thấy Lục Gia Tử đang ngồi bên cửa sổ. Cô thậm chí còn nhìn thấy lời xin lỗi trong mắt anh ta, và sau đó anh ta kéo cửa sổ trong đôi mắt khó tin của cô. Quay đầu lại, anh ta dường như nói gì đó với người bên trong, rồi chiếc xe vút đi.
Đó là những người có mối quan hệ “gần gũi” trong xe, những người mà cô không màng nguy hiểm ở lại kéo dài thời gian cho họ. Cô nghe thấy lời cầu xin của ba mẹ, nhưng bọn họ vẫn không quan tâm, nhẫn tâm cướp đi con đường sống của cô.
Cố Ninh thống khổ nhắm hai mắt lại, cô càng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nỗi hận thù trong lòng cô càng mạnh mẽ.
“Bíp – Bíp – Bíp -“
Đồng hồ trên cổ tay cô kêu liên tục.