Cố Ninh bị chính mình dọa sợ. Tim cô đập dữ dội! Nếu tất cả những giả định này trở thành sự thật, điều đó có nghĩa là cô có thể đi lại giữa hai thế giới?!
Cố Ninh ôm ngực, tim cô đập quá nhanh khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Phải mất một thời gian dài để trái tim cô dần ổn định lại.
Vì vậy, điều đầu tiên cần xem xét bây giờ là làm thế nào để quay lại không gian đó?
Lần đầu tiên cô bị tang thi cắn, đây là tiền đề không thể làm lại.
Còn lần thứ hai thì sao? Cố Ninh cố gắng hết sức nhớ lại từng chi tiết một. Cô gặp ác mộng bừng tỉnh, ba mẹ an ủi cô và bước ra khỏi phòng. Sau đó, cô nằm trên giường một mình… nghĩ về ba mẹ mình vào những ngày mạt thế…
Có điều gì đó lóe lên trong tâm trí Cố Ninh… Bởi vì khẩn trương, cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, rồi nhắm mắt lại, cô muốn nhớ lại khuôn mặt ba mẹ trong thế giới đó.
Đột nhiên! Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân cô! Chậm rãi trượt lên.
Cố Ninh đột nhiên kinh ngạc, sau đó gần như không hề do dự, đá mạnh bằng một chân!
Bàn chân đạp thẳng vào mặt người đàn ông!
Tiếp theo đó là tiếng kêu rên đau đớn, người đàn ông bị đá văng ra, ngã trực tiếp vào những người đang ngủ gần đó. Sau đó là một loạt tiếng mắng chửi.
Rất nhiều người đều bị bừng tỉnh.
Cố Ninh đứng dậy khỏi mặt đất, lạnh lùng nhìn người đàn ông ngoài ba mươi tuổi vừa bị cô đá ra.
“Có chuyện gì vậy? Tang thi tới à?!” Giả đạo trưởng, người đang ngủ ngon lành bên cạnh, nhảy dựng lên khẩn trương nói.
“Chuyện gì?” Bên kia có người bật đèn pin chiếu thẳng về phía này, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Ninh và người đàn ông ngã trên mặt đất, anh ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói với người đàn ông: “Lão Quý, ngươi cũng thật vô dụng. Thế mà lại bị một cô gái đánh?”
Người đàn ông kia bụm mặt không hé răng, u ám nhìn thẳng vào Cố Ninh.
Giả đạo trưởng ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt ông có chút khó coi. Ông liền kéo Cố Ninh ra sau lưng, sau đó nói với Cố Ninh, “Hắn có làm gì cô không?”
Cố Ninh lắc đầu.
Bên kia Trình Minh cũng vội vàng chạy tới: “Cố Ninh, chị có sao không?” Nói xong cùng đạo trưởng đứng cạnh nhau, nhìn hai người đàn ông kia.
“Có cái gì mà nhìn, giải tán, giải tán.” Người đàn ông cầm đèn pin xô người đàn ông nói: “Nhầm người, còn nhìn cái gì, đi thôi!”
Nói xong cùng nhau rời đi.
“Cô ngủ bên trong đi.” Giả đạo trưởng đẩy cô vào phía bên trong, sau đó ngồi khoanh chân bên ngoài Cố Ninh, lại vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh nói, “Tiểu tử, đến đây, cậu sang đây ngủ.”
Trình Minh ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh ông.
“Cố Ninh, cô cứ ngủ đi, để chúng tôi canh cho.” Giả đạo trưởng nói xong, khoa tay múa chân với đao trong tay.
Một màn rối loạn như vậy liền kết thúc.
Cố Ninh nằm trên mặt đất nhìn lên trần bê tông, lắng nghe tiếng ngáy nhẹ của cổ đạo trưởng, người đang nằm đối mặt với cô, cách chưa đầy một mét. Cô nhắm mắt lại, ba mẹ của thế giới đó xuất hiện trong tâm trí cô. Mắt khép lại có thể cảm nhận được một tia sáng mạnh mẽ lóe lên.
Mí mắt của Cố Ninh kịch liệt rung động, mở mắt ra!