Văn Dục Nguyệt trơ mắt nhìn sếp Tần. Rõ ràng kiếp trước cũng coi như là cậu chủ nhỏ giàu có, cuối cùng bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể tham gia hầu hết các loại hoạt động, đều là nghe ba mẹ thuật lại những chuyện thú vị đã xảy ra, thật sự cậu rất muốn tự tham gia một lần.

Tần Duệ Tiêu nhướn mày: “Được, hôn tôi một cái tôi sẽ cho em đi.”

Gương mặt Văn Dục Nguyệt đỏ bừng lên, theo bản năng nhìn về phía ba Tần và mẹ Tần, chỉ thấy mẹ Tần trợn mắt há miệng nhìn bọn họ. Mặt Văn Dục Nguyệt lại càng đỏ hơn, ánh mắt như thể cầu xin tha thứ nhìn về phía Tần Duệ Tiêu. A! Sao Tần Duệ Tiêu lại có thể đưa ra yêu cầu như thế này trước mặt ba mẹ chứ, bọn họ vẫn đang nhìn chúng ta đó!

Tần Duệ Tiêu liếc nhìn đôi mắt ngập nước đang nhìn mình của Văn Dục Nguyệt, biết tên ngốc này không hiểu ý anh thì thở dài cười, chồm người về phía Văn Dục Nguyệt.

Tay chân Văn Dục Nguyệt luống cuống, phía sau chính là chỗ dựa lưng của sô pha, không thể lùi được nữa, đành cứng ngắc nhìn Tần Duệ Tiêu chầm chậm tới gần, vô thức nhắm nghiền hai mắt.

Trước mặt là một mảng tối đen, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, Văn Dục Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, tay siết chặt lấy đệm sô pha, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn vứt ba Tần mẹ Tần ra sau đầu.

Gương mặt cúi gằm bị bàn tay thô ráp khẽ nâng lên, Văn Dục Nguyệt lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Tần Duệ Tiêu hàm chứa tình cảm không nói thành lời đang nhìn sâu vào cậu, anh chậm rãi cúi người xuống. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người Tần Duệ Tiêu tạo thành một cái bóng bao phủ lên người Văn Dục Nguyệt.

Nhất thời Văn Dục Nguyệt căng thẳng nhắm chặt mắt lại.

Bờ môi vừa cách gương mặt cậu một chút, Văn Dục Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ cười như không cười của người đàn ông, lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Làm gì vậy chứ, thì ra không giống như cậu nghĩ.

Thế nhưng sao cậu cứ cảm thấy Tần Duệ Tiêu chẳng hề giống ông chủ lạnh lùng trong lần gặp đầu tiên nữa, ngược lại có vẻ tà ác, là cậu cảm nhận sai rồi sao?

Từ lúc mẹ Tần nghe con mình nói ‘hôn anh’ thì bị chấn động ngay tại chỗ. Bà trơ mắt nhìn con mình cúi người, cho đến khi anh rời khỏi người Văn Dục Nguyệt rồi ngồi xuống, Văn Dục Nguyệt xấu hổ, đôi mắt lấp lánh ánh nước, gương mặt ửng hồng, thoạt nhìn như thể vừa bị người khác bắt nạt.

“Khụ khụ!” Mẹ Tần lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái rồi nghiêm khắc nói với con mình: “Làm cái trò gì vậy, mau ngồi ngay ngắn lại!”

Nói xong, bà lại quay sang Văn Dục Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng, nói: “Nếu Văn Văn muốn đi, vậy thì hai đứa đi đi. Lúc đó nhớ bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối đừng để xảy ra việc gì.”

Vốn dĩ mẹ Tần không tình nguyện để Văn Dục Nguyệt đi theo, ấn tượng nguyên chủ để lại cho bà quá sâu sắc, cho dù biểu hiện lần này của Văn Dục Nguyệt rất được lòng bà, bà vẫn nghi ngờ liệu Văn Dục Nguyệt có lại xảy ra sự cố trong buổi tiệc hay không. Cuối cùng sau một loạt hành động của con mình, trong nháy mắt bà liền xuôi theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghe thấy mẹ Tần cho phép cậu cùng đi tham gia buổi tiệc, Văn Dục Nguyệt mới bất tri bất giác phản ứng lại, vừa nãy Tần Duệ Tiêu cũng không phải thực sự muốn hôn cậu mà là làm cho mẹ Tần xem, để cậu cũng có thể tham dự bữa tiệc.

Nhiệt độ trên mặt Văn Dục Nguyệt không những không giảm mà lại càng tăng: ‘Ah! Chẳng trách lúc nãy ông chủ Tần nhìn mình như thế, có khi lại nghĩ mình nhắm mắt lại là mong chờ được anh ấy hôn, anh ấy sẽ không cảm thấy mình có ý nghĩ gì kỳ lạ chứ! Ôi mình không thiết sống nữa.’ Văn Dục Nguyệt vùi mặt xuống đệm.

“Em đang làm gì vậy?” Đột nhiên gối ôm bị người khác lấy đi, Văn Dục Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy Tần Duệ Tiêu khẽ cau mày không tán thành nhìn cậu.

Tần Duệ Tiêu đặt gối ôm qua một bên. Mới một lát không trông chừng, đứa nhỏ này đang định ngộp chết bản thân à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play