Tối thứ sáu, Văn Dục Nguyệt khẩn trương đến nỗi không ngủ được.

Ba Tần và mẹ Tần khác với ba mẹ ruột của cậu, họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu. Nguyên chủ làm mất lòng ba mẹ Tần, vốn dĩ họ đã có định kiến về cậu, lỡ ngày mai không cẩn thận chọc họ nổi giận nữa thì làm sao bây giờ QAQ?

Văn Dục Nguyệt lăn qua lăn lại trên giường lớn, lăn đến nỗi đầu cũng đau nhức, cậu vẫn mở to mắt, không buồn ngủ chút nào.

Cậu lặng lẽ ngồi dậy, đi tới đi lui trong phòng. Dù sao hiện tại cậu đang tràn đầy năng lượng, nằm xuống cũng không ngủ được, còn không bằng đứng dậy hoạt động chân tay một chút. Vén rèm lên, ánh trăng tinh khôi chiếu vào qua cửa sổ lớn sát đất, căn phòng sáng trong mang lại cảm giác tĩnh lặng thuần khiết.

Văn Dục Nguyệt còn chưa đi được vài bước thì có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên trong đêm đen tĩnh mịch nghe có vẻ rất vang dội, khiến Văn Dục Nguyệt giật mình.

Người đàn ông ngoài cửa dường như cảm nhận được sự căng thẳng của người bên trong, anh bèn mở miệng nói: “Là tôi.”

Thì ra là boss Tần. Văn Dục Nguyệt xoa xoa ngực, cậu nhát gan, trái tim nhỏ bây giờ vẫn còn đang đập bình bịch. Cậu hơi không hiểu vì sao Tần Duệ Tiêu nửa đêm không ngủ mà lại tới tìm cậu làm gì.

“Mời vào.” Văn Dục Nguyệt không khóa cửa, thế nên không cần đi tới mở cửa cho anh.

Tần Duệ Tiêu đẩy cửa đi vào, anh đứng trước mặt Văn Dục Nguyệt, hơi nhíu mày: “Sao em còn chưa ngủ?”

Văn Dục Nguyệt mím môi, nửa giận nửa hờn: “Nghĩ đến việc ngày mai ba mẹ sẽ tới, tôi không ngủ được.” Nói xong, cậu còn thở một hơi thật dài.

Tần Duệ Tiêu bị bạn nhỏ đang ưu sầu chọc cười: "Sợ gì chứ? Ba mẹ tôi không phải sói xám, sẽ không ăn thịt trẻ con đâu."

Văn Dục Nguyệt vẫn còn đang căng thẳng, dùng biểu tình "anh không hiểu" nhìn anh, xua tay đuổi người: "Anh mau về phòng ngủ đi, tôi đi đi lại lại một tí, khi nào mệt tôi sẽ đi ngủ.” Lúc này lá gan cậu rất lớn, không sợ Tần Duệ Tiêu nổi giận.

Tần Duệ Tiêu suy nghĩ một chút, hỏi cậu: "Tôi có cách khiến ba mẹ tôi thích em, em có muốn nghe không?"

Văn Dục Nguyệt liên tục gật đầu: “Nghe nghe nghe!”, rồi đưa tay ấn boss lớn vẫn còn đang đứng đó ngồi lên giường, tỏ ý “không cần gấp, chúng ta từ từ nói chuyện”.

Tần Duệ Tiêu rất phối hợp, nhỏ giọng truyền đạt bên tai cậu.

Hơi thở nóng bỏng thổi vào bên tai Văn Dục Nguyệt, cậu mất tự nhiên cử động, rất nhanh đã bị lời nói của Tần Duệ Tiêu hấp dẫn.

Nghe xong chiêu của Tần Duệ Tiêu, Văn Dục Nguyệt nửa tin nửa ngờ: "Như vậy có được không?"

Tần Duệ Tiêu dự liệu trước: "Yên tâm, đến lúc đó nếu không biết làm thế nào, cứ nhìn tôi."

Ngày hôm sau, vì Văn Dục Nguyệt trằn trọc mãi đến ba bốn giờ mới ngủ, quả nhiên đã thức dậy muộn hơn dự đoán.

Tần Duệ Tiêu biết hôm qua cậu ngủ muộn. Gần mười giờ, Tần Duệ Tiêu mới đi đánh thức cậu.

Văn Dục Nguyệt buồn ngủ không mở nổi mắt, nghe nói đã mười giờ, cậu lập tức hoang mang rối loạn đứng dậy khỏi giường, đầu rối như tổ quạ, chán nản oán trách anh: "Sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn?"

Tần Duệ Tiêu ăn mặc chỉnh tề, dù bận vẫn ung dung đứng ở bên giường, trêu chọc cậu: “Đây là hậu quả của việc đêm qua người nào đó không ngủ được.”

Văn Dục Nguyệt chán nản, nghẹn họng trân trối nhìn anh.

Tần Duệ Tiêu không nhịn được mà bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì mới ngủ dậy của tên nhóc này: "Được rồi, không trêu em nữa. 11 giờ ba mẹ mới tới, vẫn kịp. Nhớ mặc bộ mà tôi bảo nhé." Vừa nói, anh còn không quên đưa quần áo cho cậu.

Văn Dục Nguyệt nghe xong liền hơi dừng lại, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi." Cậu cầm bộ quần áo Tần Duệ Tiêu đưa cho, đi vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, Văn Dục Nguyệt đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương. Bộ quần áo cho người mang thai rộng rãi không có eo, rõ ràng là kiểu dáng ngắn tay nhưng mặc vào lại tạo hiệu ứng như áo dài tay, tóc cậu vừa sấy khô, sợi tóc mềm mại rũ xuống, trông cậu rất giống bạn nhỏ ngây thơ vô đối.

Văn Dục Nguyệt phồng má, rất không phục mắt thẩm mỹ của boss Tần. Bộ này á? Mẹ Tần sẽ thực sự thích sao?

Nhưng để tìm một bộ trang phục trang trọng vào lúc này đã không còn kịp nữa rồi. Văn Dục Nguyệt túm vạt áo, vẻ mặt thấp thỏm bước ra ngoài, hỏi Tần Duệ Tiêu đang chờ ngoài cửa: "Mặc thế này có được không nhỉ? Có hơi xuề xòa quá không?"

Bạn nhỏ trước mặt có vẻ khó xử, toàn thân tràn ngập cảm giác không được tự nhiên, đôi mắt hạnh ngập ánh nước, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, trông rất dễ bị người ta bắt nạt.

Tần Duệ Tiêu nhìn bạn nhỏ mềm mại thơm tho này, trong lòng như bị mèo con cào cào, không có tí lực sát thương, chỉ cảm thấy mềm lòng, ngứa ngáy tâm can, phải hít mạnh một hơi mới được.

Tần Duệ Tiêu động viên tên nhóc này: "Đừng lo, tôi là người hiểu rõ mẹ tôi nhất. Bà rất thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, bà sẽ thích em mặc như thế này."

"Được rồi." Văn Dục Nguyệt tạm thời tin tưởng anh một lần, cùng Tần Duệ Tiêu đi xuống phòng khách chờ ba Tần và mẹ Tần đến.

Gần mười một giờ, Văn Dục Nguyệt cứ hai phút lại kiểm tra đồng hồ, thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh ở cửa, đứng ngồi không yên, thậm chí Tần Duệ Tiêu trấn an cậu cũng nghe không lọt tai.

Cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh, Văn Dục Nguyệt nhanh chóng bước đến đứng ở huyền quan, kiên nhẫn chờ ba Tần và mẹ Tần đi vào. Đây là thói quen mà cậu hình thành ở kiếp trước. Kiếp trước khi còn nhỏ, lúc cơ thể cậu vẫn còn khỏe mạnh, mỗi khi nghe thấy tiếng người mở cửa, cậu liền chạy “bịch bịch bịch” ra mở cửa cho gia đình mình, lớn tiếng chào đón: “Mẹ về rồi! "Ba về rồi!"

Trong nhận thức của Văn Dục Nguyệt, khi người nhà trở về, cậu nhất định phải chờ ở cửa để bày tỏ niềm vui vẻ và nỗi mong nhớ của mình. Lần này cậu khẩn trương, theo phản xạ vọt tới chỗ huyền quan.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tần Duệ Tiêu nhìn Văn Dục Nguyệt mới vừa ở đây đã chạy ra tới cửa, không nhịn được cười, đứng dậy đi theo ra đứng chờ ở cửa.

Ba Tần và mẹ Tần vừa bước vào cửa liền nhìn thấy đôi chồng chồng đang cùng đứng ở tiền sảnh, trận thế này làm mẹ Tần vô cùng kinh ngạc.

Mẹ Tần nghi ngờ nhìn khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương của Văn Dục Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía con trai mình: "Lại xảy ra chuyện gì? Nói thẳng đi."

Tần Duệ Tiêu bất lực trước lời của bà, cười nói: “Mẹ, mẹ cho rằng con trai mẹ là người không có việc mà đến điện Tam Bảo* à?”

* Không có việc thì không đến điện Tam Bảo: Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo. Đây là nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện đi vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào điện Tam Bảo. Câu này ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.

Mẹ Tần hừ lạnh: “Đúng vậy, mỗi lần mẹ tới thăm con, con đều ở trong thư phòng chờ dì đi gọi mới xuống, nào có ra đón mẹ bao giờ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Duệ Tiêu nói đùa: “Vậy thì đúng là buồn quá, lần này con và Văn Văn đặc biệt ra đứng đây để chào đón mẹ.”

Nhắc đến Văn Dục Nguyệt, dù sao cậu cũng khác với con ruột của mình, mẹ Tần cũng không tiện tiếp tục mắng mỏ cậu. Bà cẩn thận quan sát Văn Dục Nguyệt. Từ khi bà bước vào, Văn Dục Nguyệt kêu một tiếng “ba mẹ” xong liền im lặng đứng sang một bên, để kiểu đầu của học sinh, quần áo rộng thùng thình, bụng bầu vẫn chưa lộ ra, dáng người nhỏ nhắn ngoan ngoãn, khiến mẹ Tần không khỏi mềm lòng trong một giây. Một giây sau, mẹ Tần nhớ tới bộ dáng đáng ghét lúc trước của Văn Dục Nguyệt, lòng bà lập tức trở nên kiên định như sắt đá.

Người khác hòa nhã tiếp đón, mẹ Tần vẫn sẽ chừa cho người ta chút mặt mũi. Lại nghĩ đến lời con trai nói, bà gật đầu với Văn Dục Nguyệt: "Mau ngồi xuống đi, cơ thể con không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, sao phải đứng mãi làm gì."

Văn Dục Nguyệt vâng dạ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, khiến mẹ Tần nhịn không được lại nhìn cậu thêm mấy lần.

Từ khi mẹ Tần vào cửa, bà cảm thấy mọi thứ ở Văn Dục Nguyệt đều không bình thường. Ngày thường khi bà đến, Văn Dục Nguyệt sẽ nhảy dựng lên, làm ra vẻ mặt lạnh lùng rồi nói bóng nói gió, không thì vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như thể cậu mới là chủ của cái nhà này.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Lần này, trước khi mẹ Tần đến, bà đã âm thầm hạ quyết tâm nếu Văn Dục Nguyệt lại ngựa quen đường cũ, mẹ Tần sẽ coi cậu là không khí mà phớt lờ cậu. Ai mà ngờ rằng lần này Văn Dục Nguyệt lại thành thật như vậy, không tác oai tác quái, trong một khoảnh khắc nào đó, mẹ Tần lại thực sự cảm thấy Văn Dục Nguyệt “đáng yêu động lòng người”.

Chắc chắn là hôm nay bà ra ngoài không xem ngày! Cái ngày hôm nay mà con trai bà chọn đúng là không đẹp. Mẹ Tần nói thầm trong lòng.

Mẹ Tần vẫn chưa nhận ra, hôm nay vẫn còn rất nhiều chuyện thậm chí còn chấn động hơn.

Bữa trưa, dì giúp việc lần lượt bưng lên những món ăn được chuẩn bị kỹ càng, đủ màu sắc đủ hương vị, lại nhìn đến phần ăn thanh đạm lẻ loi bày trước mặt Văn Dục Nguyệt, mẹ Tần không khỏi giật mình.

Bà không nhịn được mà quan tâm hỏi: “Tiểu Văn ăn cơm dinh dưỡng à?” Hình như hơi đáng thương. Mẹ Tần suy bụng ta ra bụng người, nếu bà ốm phải ăn cơm của bệnh nhân, người khác mà ăn một bữa thịnh soạn trước mặt bà, có thể bà sẽ cho rằng đối phương đang cố ý tới khích đểu.

Tần Duệ Tiêu giả vờ thở dài: “Không còn cách nào mà, thân thể Văn Văn yếu đuối, bây giờ phải ăn theo thực đơn của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng chỉ định.”

Văn Dục Nguyệt không nhìn ra tư thái cố ý của chồng mình, cậu vội vàng nói: "Không sao đâu, mọi người cứ ăn như bình thường đi ạ, chờ thêm một thời gian nữa con sẽ được ăn thịnh soạn hơn." Nói xong, cậu cong môi mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh, thoạt nhìn có thể thấy cậu thực sự rất mong đợi.

Mẹ Tần không khỏi thổn thức. Chà chà, Văn Dục Nguyệt bây giờ khiến người ta đau lòng mà...

Tần Duệ Tiêu làm bà vô cùng đắn đo, anh cười nói: “Mẹ, ba và mẹ ăn nhanh đi, con ăn cùng Văn Văn.” Nói xong, anh yêu cầu nhà bếp làm cho mình một bữa ăn dinh dưỡng.

Mẹ Tần thích nhất là những đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu không lúc trước bà cũng sẽ không chỉ xem mặt cậu mà đã mù quáng đồng ý cuộc hôn nhân này. Bà chỉ cảm thấy lần này đến đây thoải mái hơn bao giờ hết, nhìn Văn Dục Nguyệt càng nhìn càng thuận mắt, bà cũng kiên nhẫn với cậu hơn một chút.

Sau bữa ăn, ba Tần, mẹ Tần và đôi vợ chồng son ngồi trên ghế sofa trò chuyện, mẹ Tần nhắc tới tiệc mừng thọ nửa tháng sau nhà họ Ngụy.

Tần Duệ Tiêu trầm ngâm một lát, hỏi Văn Dục Nguyệt: "Em muốn đi không?"

Văn Dục Nguyệt cắm rễ ở nhà đã hơn nửa tháng, mặc dù mỗi ngày đều rất viên mãn nhưng khó tránh khỏi cảm thấy có chút buồn chán. Nghe Tần Duệ Tiêu hỏi mình như vậy, cậu gật đầu liên tục không chút nghĩ ngợi: “Muốn đi muốn đi ạ!”

Sau khi thốt ra, Văn Dục Nguyệt mới muộn màng nhận ra rằng: Nhà họ Ngụy, thụ chính trong sách cũng họ Ngụy, chẳng lẽ...

Cậu không phải nguyên chủ, cậu sẽ không đối nghịch với công thụ chính. Hơn nữa lúc cậu xuyên qua, nguyên chủ còn chưa kịp tới làm trò trước mặt nhân vật chính. Đối với nhân vật chính trong nguyên tác mà nói, hiện tại cậu chỉ là chồng của Tần Duệ Tiêu mà thôi, vẫn là một người thần bí chưa bao giờ xuất hiện, càng không sợ đắc tội với người khác.

Nghĩ đến đây, Văn Dục Nguyệt lập tức yên tâm, háo hức nhìn Tần Duệ Tiêu, tích cực tranh thủ tìm cơ hội ra ngoài hít thở không khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play