“Cậu chủ nhỏ, cậu mau xuống đi.”
“Cậu chủ nhỏ à, cậu bình tĩnh một chút. Cậu muốn cái gì cứ nói, tôi sẽ đi tìm cho cậu.”
Văn Dục Nguyệt từ từ tỉnh lại sau cơn choáng váng, phía sau truyền đến những âm thanh ồn ào lo lắng. Cúi đầu nhìn xuống, Văn Dục Nguyệt toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy cậu đang đứng trên bệ cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, nhìn xuống dưới ước chừng cao hơn 10 mét.
Một cơn choáng váng ập đến, Văn Dục Nguyệt không khỏi lảo đảo, theo bản năng đưa tay bám vào khung cửa sổ phía trên.
Phía sau vang lên tiếng kêu hoảng hốt.
Văn Dục Nguyệt không dám phân tâm nghe những người phía sau đang nói gì, cậu bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, cẩn thận lùi lại vào trong phòng, thử thăm dò chạm chân phải xuống đất.
Lúc này, những người phía sau mới dám ùa lên. Có người ôm chặt eo cậu, người kéo tay, người ôm chân.
Văn Dục Nguyệt mượn lực từ người phía sau, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ. Người phía sau ôm chặt lấy eo cậu, nhanh chóng ôm cậu đi ra ngoài, lực siết chặt khiến Văn Dục Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng.
Người đó theo bản năng buông tay ra, rồi lại siết chặt, đặt cậu lên chiếc giường lớn cách xa bệ cửa sổ.
Văn Dục Nguyệt ngơ ngác ngồi trên giường, cảm giác vững chắc khiến nhịp tim đập loạn xạ dần dần bình ổn lại. Cậu nắm chặt ga trải giường, định thần lại, lúc này mới có thời gian nhìn lại tình cảnh bây giờ của mình.
Hơn chục người đang vây quanh cậu, có người đeo tạp dề, có người mặc vest, bên cạnh còn có hai người mặc áo blouse trắng. Trong đó, nổi bật nhất chính là người đàn ông cao lớn đứng ở giữa, sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ là người đã ôm cậu đến bên giường.
Văn Dục Nguyệt không hiểu rõ tình hình hiện tại, vì thế cậu ngập ngừng cảm ơn người đàn ông trông giống ông chủ ở giữa: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Câu nói dường như đã châm ngòi cho sự tức giận của người đàn ông, rõ ràng không nói lời nào nhưng nhìn anh càng thêm đáng sợ: “Tại sao lại muốn nhảy lầu?”
Ký ức xa lạ lập tức ập đến, Văn Dục Nguyệt không kịp suy nghĩ lại, cậu theo bản năng mà xin lỗi: “Xin lỗi anh.” Tuy rằng cậu không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng Văn Dục Nguyệt mơ hồ cảm nhận được, người đàn ông mặt đen như Quan Công, nhìn hung dữ không dễ chọc này thực ra là đang quan tâm đến mình, chưa kể anh còn cứu cậu khỏi bệ cửa sổ. Cái trò nhảy lầu này, có lẽ đã dọa anh sợ kinh hồn bạt vía. Nghĩ như vậy, Văn Dục Nguyệt chân thành xin lỗi, muốn nhanh cho qua chuyện này.
Sau khi biết vợ mình khóc lóc đòi nhảy lầu, Tần Duệ Tiêu vội vàng bỏ dở buổi thương thảo hợp tác đang diễn ra để chạy về đây, nhìn thấy cảnh tượng người kia thò người ra ngoài cửa sổ, trái tim Tần Duệ Tiêu như ngừng đập.
Anh sợ mình tiến lên sẽ khiến cậu càng thêm kích động, người hầu trong nhà cũng vì lý do tương tự mà không dám tiến lên ngăn cản. Nhìn người trên cửa sổ đã đổi ý muốn đi xuống, Tần Duệ Tiêu mới dám đi nhanh đến ôm lấy eo cậu.
Ngồi trên xe đến đây, Tần Duệ Tiêu đã nghĩ, lần này nhất định phải cho cậu một bài học. Từ sau khi kết hôn, bất kể người vợ xa lạ này đưa ra những yêu cầu vô lý như thế nào, Tần Duệ Tiêu đều cố gắng thỏa mãn cậu, chỉ vì để xây dựng tổ ấm nhỏ cho gia đình của mình. Không ngờ Văn Dục Nguyệt càng ngày càng quá đáng, lần trước cậu lấy việc tuyệt thực để ép buộc anh ở lại bên cạnh, lòng Tần Duệ Tiêu đã hoàn toàn nguội lạnh, anh chỉ dặn dò quản gia đáp ứng mọi yêu cầu của Văn Dục Nguyệt, còn bản thân sẽ không bao giờ bước chân đến đây nữa.
Không ngờ một tháng trôi qua, Văn Dục Nguyệt lại càng thêm vô lý! Lần này cậu lại muốn nhảy lầu!
Tần Duệ Tiêu đã hạ quyết tâm cho muốn Văn dục Nguyệt một bài học, lúc cúi đầu lại vô tình bắt gặp ánh mắt đáng thương của Văn Dục Nguyệt.
Mắt hạnh hơi rũ, đôi mắt ươn ướt long lanh, như thể cậu đã phải chịu rất nhiều ấm ức, làm người ta không nhịn được muốn dỗ dành cậu.
Tần Duệ Tiêu sững người một lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Không thể không nói, người vợ hiện tại của anh, dung mạo quả thực có thể xếp vào hạng đầu. Lúc trước, Tần Duệ Tiêu và ông bà Tần cũng là nhìn vào vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu của cậu, cho rằng Văn Dục Nguyệt là một đứa trẻ ngoan, nên mới quyết định mối hôn sự này.
Lúc này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Văn Dục Nguyệt, Tần Duệ Tiêu lại có một ảo giác rằng cậu có thể thay đổi. Nghĩ đến đây, Tần Duệ Tiêu khẽ cười lạnh. Đáng tiếc, cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Những trải nghiệm trước đây đã khiến Tần Duệ Tiêu hiểu rõ thực tế, Văn Dục Nguyệt chỉ là một bao cỏ có vẻ ngoài đẹp đẽ, bên trong thì thối nát.
Nhưng, đối mặt với ánh mắt đượm buồn, ươn ướt của Văn Dục Nguyệt, dù có bao nhiêu lời cay độc cũng không thể nói ra được. Tần Diệc Tiêu thở hắt ra một hơi: "Cậu muốn gì thì cứ nói trực tiếp với quản gia. Lần sau nếu còn làm loạn như vậy nữa…”
Văn Dục Nguyệt vội vàng đảm bảo: "Tôi không dám nữa đâu, lần này là tôi hồ đồ, xin lỗi anh.”
Dùng một câu lại chặn họng được những lời còn lại của Tần Duệ Tiêu. Thái độ nhận sai của Văn Dục Nguyệt khiến người xung quanh lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng vị tiểu tổ tông này mỗi lần gặp cậu chủ, không phải là to tiếng cãi vã thì cũng là nói lời khó nghe, nào có lúc dễ nói chuyện như vậy! Xem ra, lần này cậu nhóc sợ thật rồi. Trước mặt cậu chủ, đám người hầu không dám nói gì nhiều, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, ngầm hiểu.
Văn Dục Nguyệt nhìn mọi người trao đổi ánh mắt mà cậu không hiểu, lòng bồn chồn. Cậu chỉ nhớ trước một giây khi mình hô hấp khó khăn, dần dần mất đi ý thức, cảm thấy có lẽ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Ai ngờ sau khi mất đi ý thức, cậu lại xuất hiện ở đây!
Vừa mở đầu đã là màn nhảy lầu, xung quanh toàn là khung cảnh và người xa lạ, lòng Văn Dục Nguyệt nóng như lửa đốt. Bây giờ, cậu chỉ muốn tìm một cái cớ để ở một mình một chốc, cố gắng ngẫm lại tình trạng hiện tại của bản thân.
Văn Dục Nguyệt suy nghĩ một lát, yếu ớt hỏi người đàn ông cao lớn ở giữa: "Tôi có thể nghỉ ngơi một lát không? Tôi mệt quá." Văn Dục Nguyệt không dám yêu cầu anh, những chữ cuối cùng cậu nói lí nha lí nhí gần như không thể nghe thấy.
Tần Duệ Tiêu nhìn dáng vẻ Văn Dục Nguyệt cúi đầu, mắt đỏ hoe, trong lòng thở dài, ngữ khí vẫn vô cùng lạnh lùng: "Cậu ở đây tự suy nghĩ đi. Hôm nay tôi sẽ ở đây cả ngày, chờ cậu suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Mặc dù đã đồng ý rồi, nhưng Tần Duệ Tiêu vẫn bị màn dọa nhảy lầu của Văn Dục Nguyệt làm cho sợ hãi, trước khi đi còn khóa kỹ cửa sổ, cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng.
Văn Dục Nguyệt nhìn người kia khóa cửa sổ, dẫn theo một đám người ồn ào náo nhiệt rời đi. Cửa không bị khóa, cho thấy người kia không có ý định giam cầm cậu ở đây. Văn Dục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xem xét lại ký ức xa lạ vừa xuất hiện trong đầu.
Hóa ra sau khi chết vì bệnh, cậu xuyên vào thế giới của một cuốn tiểu thuyết. Đây là một quyền tiểu thuyết hào môn ngọt ngào, kể về chuyện tình yêu của nhân vật công chính, từ thanh mai trúc mã đến khi kết hôn, mỗi ngày đều ngọt ngào, phát cơm chó cho mọi người. Tuy nhiên, cũng có một vài drama nhỏ xuất hiện, và một trong số đó đến từ nhân vật pháo hôi – là cậu đây. Pháo hôi này cùng tên với cậu, đều tên là Văn Dục Nguyệt, xuất thân từ gia đình bình thường nhưng lại có tính cách kiêu căng, khoác lác và tham vọng. Bởi vì một lần trúng thuốc ngoài ý muốn, “Văn Dục Nguyệt” lên giường với một tổng tài giàu có, kết quả là một lần liền trúng, “Văn Dục Nguyệt” đã mang thai.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sau khi hai bên gia đình thương lượng với nhau, hai người quyết định tiến tới hôn nhân. Sau khi kết hôn, tổng tài giàu có Tần Duệ Tiêu cố gắng bồi dưỡng tình cảm với cậu, muốn làm một người chồng và một người cha có trách nhiệm. Nhưng không ngờ, sau khi “Văn Dục Nguyệt” bước vào giới hào môn, đứng núi này trông núi nọ, ghen ghét với vai chính thụ cái gì cũng tốt hơn cậu, làm khùng làm điên, khắp nơi đối nghịch đua đòi với vai chính thụ. Đương nhiên vai chính thụ cũng không phải hiền lành gì, “Văn Dục Nguyệt” dưới tay cậu ta cũng không chiếm được gì tốt, tâm lý của cậu ngày càng cực đoan, cuối cùng rơi vào kết cục khó sinh mà qua đời.
Văn Dục Nguyệt càng xem càng muốn khóc. Đời trước sức khỏe của cậu không được tốt, người trong nhà luôn luôn cưng chiều cậu, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt. Nhà họ Văn cũng là hào môn, đương nhiên cái gì tốt cũng đưa đến trước mặt cho cậu chọn, từ trước đến nay Văn Dục Nguyệt chưa bao giờ phải trải qua trường hợp như vậy.
Lại cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô ra của mình, cậu lướt lướt điện thoại nhìn ảnh chụp mà ba mẹ Văn ở bệnh viện gửi đến, gương mặt quen thuộc khiến Văn Dục Nguyệt rưng rưng nước mắt.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Văn Dục Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đây là kinh nghiệm dưỡng bệnh ở kiếp trước của cậu, cơ thể ốm yếu không chịu nổi cảm xúc thay đổi thất thường. Có được một cơ hội sống lại, còn có được một cơ thể khỏe mạnh, Văn Dục Nguyệt thầm hạ quyết tâm, mặc kệ cốt truyện này diễn biến như thế nào, cậu nhất định phải quý trọng sinh mệnh khó có được này, cố gắng sống thật tốt.
Về phần đứa bé trong bụng này, Văn Dục Nguyệt cũng đã nhanh chóng tiếp nhận. Dù sao cũng là người đã từng chết một lần, coi như là quà tặng kèm mà ông trời đã trao cho cậu đi.
Văn Dục Nguyệt xem lại nội dung trong sách, cẩn thận hoạch định cuộc sống tương lai của mình, tổng tài giàu có Tần Duệ Tiêu có lẽ là người vừa nói chuyện với cậu, người bên cạnh rõ ràng đều rất cung kính với anh, phong thái uy nghiêm mà âm trầm, vừa nhìn liền biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nhớ lại lần tiếp xúc vừa rồi, Văn Dục Nguyệt âm thầm gật đầu. Tần Duệ Tiêu đúng thật là giống với miêu tả trong sách, tuy rằng cuộc hôn nhân này là một trò đùa hoang đường, bản thân anh cũng là nạn nhân của việc trúng thuốc này, nhưng Tần Duệ Tiêu vẫn chịu trách nhiệm, anh là một người đáng tin cậy. Ở trong sách, sau chuyện nhảy lầu này, Tần Duệ Tiêu cũng không ly hôn với cậu, bởi vì “Văn Dục Nguyệt” không đồng ý. Hai người cứ như người xa lạ cho đến khi “Văn Dục Nguyệt” qua đời.
Văn Dục Nguyệt đặt ra một mục tiêu nhỏ: Đầu tiên, nếu cậu có thể thuận lợi, bình an sinh con, thuận lợi sống tốt. Cuối cùng thì, kết cục trong sách của “Văn Dục Nguyệt” là khó sinh mà chết, cái kết cục này giống như là thanh gươm của Damocles*, treo cao trên đỉnh đầu của Văn Dục Nguyệt, làm cậu thấp thỏm bất an.
*Thanh gươm Damocles: giải thích dài quá nên mấy bồ qua link này đọc nha, https://nghiencuuquocte.org/2016/08/05/thanh-guom-cua-damocles-la-gi/
Chờ an toàn sinh con xong rồi, cậu sẽ suy xét về cuộc hôn nhân này. Văn Dục Nguyệt ngáp một cái. Còn những chuyện khác, phải chờ cậu sống sót thành công đã rồi nói tiếp.
Sau khi tinh thần đã thoải mái, cảm giác buồn ngủ cũng ập đến. Trong đầu Văn Dục Nguyệt hỗn loạn đến mức không thể nhớ thêm chuyện gì khác. Cậu tùy ý đá dép ra, lăn vào trong chăn dày, ý thức trầm xuống liền ngủ say.
Điều Văn Dục Nguyệt không biết là, trong phòng này có gắn camera.
Để Văn Dục Nguyệt ở phòng một mình, Tần Duệ Tiêu cũng không yên tâm. Sau khi rời khỏi phòng của Văn Dục Nguyệt, anh đi thẳng tới phòng làm việc, bật máy tính lên xem màn hình giám sát, đồng thời hỏi quản gia những việc hôm nay Văn Dục Nguyệt đã làm. Báo cáo chi tiết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Trong camera, Văn Dục Nguyệt ngơ ngác ngồi ở mép giường, dáng vẻ thất thần mất hồn mất vía.
Quản gia báo cáo tình hình của Văn Dục Nguyệt một cách chi tiết cho Tần Duệ Tiêu nghe. Từ sau khi Tần Duệ Tiêu không xuất hiện, lúc mới đầu Văn Dục Nguyệt còn làm ầm ĩ, nhưng qua mấy ngày, hình như cậu đã nhận rõ hiện thực, chỉ tiêu xài hoang phí, cũng không quậy phá đòi gặp Tần Duệ Tiêu nữa.
Hôm nay lại không biết làm sao, lại lấy chuyện dọa nhảy lầu để đòi gặp Tần Duệ Tiêu.
Nghe quản gia báo cáo xong, sắc mặt Tần Duệ Tiêu lại tối sầm.
Văn Dục Nguyệt và anh đều biết rõ cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình cảm, mà là xuất phát từ trách nhiệm nên mới kết hôn. Trước khi kết hôn, Văn Dục Nguyệt rất hài lòng với khối tài sản kếch xù của nhà họ Tần, mỗi ngày chỉ ăn xài phung phí, cũng không hỏi đến Tần Duệ Tiêu làm những gì.
Sau khi kết hôn không lâu, Văn Dục Nguyệt dường như đã thay đổi tính tình, bắt đầu tra hỏi Tần Duệ Tiêu về lịch làm việc của anh, kèm theo đủ loại câu hỏi vô lý, phiền toái như “Cuộc họp kia có gì hay đâu mà họp? Hay anh đang lừa dối tôi?”
Tần Duệ Tiêu ngầm điều tra mới biết được, đám bạn kia của Văn Dục Nguyệt vẫn luôn nói khích cậu tranh sủng giành cổ phần. Lúc ấy anh đã nói chuyện với Văn Dục Nguyệt, muốn cho cậu biết rõ bạn của cậu toàn là những thành phần như thế nào, Văn Dục Nguyệt lại tức giận, chất vấn anh tại sao không tôn trọng quyền riêng tư và bạn bè của mình.
Từ đó về sau, rạn nứt giữa hai người ngày càng lớn, Tần Duệ Tiêu cũng dần dần từ bỏ việc vun đắp tình cảm với cậu.
Nghĩ cũng biết, sau khi thành thật được một thời gian dài, Văn Dục Nguyệt lại bắt đầu ngựa quen đường cũ, ngoài việc cậu là một tên hồ đồ, không phân biệt được tốt xấu ra, trong đó cũng có không ít vết tích của đám bạn không ra gì kia của cậu.
Nếu thật sự phát hiện ra có người gây chuyện…Tần Duệ Tiêu cười lạnh, phân phó người đi điều tra.
Nếu như Văn Dục Nguyệt không mang thai, anh cũng không quan tâm Văn Dục Nguyệt hủy hoại cơ thể của mình hay tài sản của nhà họ Tần đến mức nào, một người ngu dốt như Văn Dục Nguyệt cũng không thể hủy hoại được bao nhiêu. Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên động đến Văn Dục Nguyệt vẫn đang mang thai.
Tần Duệ Tiêu xử lý mọi chuyện đâu vào đấy xong, lại nhìn về phía camera. Chỉ thấy Văn Dục Nguyệt ngơ ngác một lúc rồi dụi dụi mắt.
Tần Duệ Tiêu không khỏi nhíu mày: Cậu ấy đang khóc à?
Anh nhìn Văn Dục Nguyệt lăn lên giường, vùi mình vào trong chăn, vẫn không nhúc nhích, hình như là cậu đang ngủ, hoặc có lẽ đang trốn trong chăn khóc, một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Duệ Tiêu ngồi không yên. Không phải mình dễ dàng tin tưởng cậu ta, cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hành vi lần này của cậu. Chỉ là nằm trong chăn như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của em bé.
Thấy cậu có thái độ nhận lỗi như vậy, lần này anh sẽ cho cậu một cơ hội nữa. Tần Duệ Tiêu tự thuyết phục bản thân, vội vàng đi đến phòng ngủ của Văn Dục Nguyệt.