Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 7: TẦN PHU NHÂN THẦN BÍ


3 tuần

trướctiếp

Văn Dục Nguyệt vì để chứng minh mình điều dưỡng thân thể rất tốt, cậu ở nhà làm cái gì cũng đều chụp ảnh trước rồi gửi cho Tần Duệ Tiêu, bữa ăn dinh dưỡng, khung cảnh lúc tản bộ, tạo dáng tập yoga, mấy ngày gần đây lại bắt đầu gửi ảnh đọc sách.

Hôm nay, Tần Duệ Tiêu đang xử lý việc trong công ty, điện thoại di động vang lên một tiếng "ting". Đây là chuông báo riêng mà anh đặt cho Văn Dục Nguyệt.

Anh ra hiệu cho trưởng phòng đang báo cáo dừng lại, mở điện thoại lên xem Văn Dục Nguyệt lại gửi linh tinh gì.

Trong ảnh, Văn Dục Nguyệt đang nằm ghé lên sách, đeo tai nghe, nhìn vào camera: "Tôi đang nghe giảng bài đó, nhìn này~"

Văn Dục Nguyệt biểu lộ dáng vẻ học tập siêu nghiêm túc, mà người nhìn thấy thì lại chỉ muốn bóp bóp khuôn mặt buồn cười của cậu.

Trưởng phòng thấy vẻ mặt của sếp Tần thì sửng sốt, nói thầm trong lòng: Sếp Tần thế này chắc là đang yêu nhỉ? Nhất định là mình nhìn nhầm rồi, sao sếp Tần lại có thể lộ ra vẻ mặt như vậy?

Lắc đầu vứt suy nghĩ ấy đi, chính ông thậm chí còn cảm thấy không đáng tin lắm. Chuyện phiếm lan truyền cực nhanh trong công ty, cuộc hôn nhân của sếp Tần cũng không phải tận lực giấu diếm nên trên dưới công ty đều biết sếp Tần nhà bọn họ đã kết hôn. Nhưng từ trước đến nay Tần phu nhân chưa bao giờ lộ mặt ở công ty, sếp Tần cũng chưa từng nhắc đến vợ, thế nên mọi người sôi nổi suy đoán phải chăng sếp Tần và Tần phu nhân bất hòa. Tin tức sếp Tần đã kết hôn làm cả nam lẫn nữ trong công ty đều bị đả kích.

Trưởng phòng chỉ dám oán thầm, thế mà lại có người bất cẩn hỏi ra miệng: "Ơ anh Tần, anh nhìn cái gì mà vui thế?"

Tần Duệ Tiêu ngẩng đầu, nhìn người vừa đẩy cửa tiến vào, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Người đến là Phạm Bác Chiêm, bạn thân cùng tuổi với anh, là chỗ quen biết nên anh ta tự nhiên không sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh: “Đừng có lảng sang chuyện khác, cậu coi trọng mỹ nhân nào rồi à?" Anh ta nghển cổ muốn xem điện thoại của Tần Duệ Tiêu.

Tần Duệ Tiêu trở tay úp điện thoại xuống, nhìn thằng bạn mình bằng ánh mắt hình viên đạn: “Văn Văn gửi ảnh, cậu nhìn cái gì mà nhìn.”

Phạm Bác Chiêm sửng sốt, chép chép miệng: "Văn Văn nào? Văn Dục Nguyệt? Anh dâu gửi ảnh? Không phải chứ, tôi không tin."

Tần Duệ Tiêu: "Tin hay không thì tùy, cậu chạy tới đây làm gì?"

Phạm Bác Chiêm thở dài: “Haizz, tôi cứ vật vờ ở nhà, mẹ tôi nhìn đến là phiền. Rủ mọi người ra ngoài chơi thì không đi, đành phải đến chỗ cậu xem dạo này cậu đang bận rộn làm cái gì."

Tần Duệ Tiêu đáp: “Mấy ngày nay tôi rất bận, không rảnh ra ngoài chơi.”

Phạm Bác Chiêm không tin: "Còn nói không rảnh à? Làm tôi cứ tưởng tiểu mỹ nhân nào câu được Tần gia chủ nhà ta rồi đem cậu đi kim ốc tàng kiều cơ đấy."

Tần Duệ Tiêu bị anh ta chọc đến phiền, hơn nữa Văn Dục Nguyệt lại không phải không thể gặp người khác, anh liền quơ quơ điện thoại với anh ta rồi nói: "Thấy chưa, được rồi đó. Văn Văn rất dính người, ngày nào cũng gửi ảnh, cậu xem xong rồi thì biến." Anh chỉ về phía cửa.

Trưởng phòng ở một bên và Phạm Bác Chiêm đồng thời bị sốc mắt chữ O mồm chữ A, không hẹn mà cùng chửi một tiếng "WTF" trong lòng.

Trưởng phòng: Có thật là Tần phu nhân không? Tần phu nhân mà chân nhân bất lộ tướng ấy ư? Nghe giọng điệu này của sếp Tần, không phải tình cảm của hai người rất tốt à?

Hiện tại đến phiên Phạm Bác Chiêm nhíu mày: "Lão Tần, ý cậu là gì? Cậu đang khoe khoang phải không? Lão Tần à lão Tần, không nhận ra cậu lại là người như vậy. Chậc chậc chậc."

Tần Duệ Tiêu lời ít ý nhiều: "Biến."

Phạm Bác Chiêm không dám bỡn cợt nữa, vội vàng nghiêm chỉnh: "Cậu nghiêm túc à lão Tần? Không, nếu cậu đã nhắc đến chuyện này thì tôi không thể không nói với cậu. Chuyện lớn như kết hôn, cậu cũng không thông báo trước cho chúng tôi một tiếng, hôn lễ thì không làm, cậu và anh dâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh dâu không lộ mặt, cậu không biết bên ngoài nói gì về hai người các cậu đâu. Họ nói hai người căn bản không có chút tình cảm nào, không biết cậu bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, cưới một người đàn ông không tên không tuổi.”

Tần Duệ Tiêu cười lạnh: "Bên ngoài nói gì thì liên quan gì đến tôi? Chuyện của tôi còn phải chờ người khác phê chuẩn à?" Anh dừng một chút: "Còn nữa, tôi không cố ý giấu giếm mọi người, chuyện xảy ra đột ngột quá, Văn Văn mang thai, sức khỏe không tốt lắm, đang ở nhà tĩnh dưỡng.”

Khoảng thời gian trước anh và Văn Dục Nguyệt tình cảm không tốt, tất nhiên anh không có tâm trạng đi tâm sự với bạn bè, bọn họ có hỏi tới thì anh cũng chỉ nói hàm hồ cho qua rồi giữ im lặng. Bây giờ Văn Dục Nguyệt bỗng nhiên ngoan ngoãn, quan hệ giữa hai người họ tốt lên rất nhiều, Tần Duệ Tiêu không giấu diếm, nói cho Phạm Bác Chiêm biết về tình trạng thể chất của tên nhóc ấy, giải thích một chút.

Phạm Bác Chiêm như chợt hiểu ra tất cả, tự động bổ não toàn bộ câu chuyện xưa: “Thảo nào cậu không tổ chức hôn lễ, anh dâu cũng không ra khỏi cửa, thì ra là đang ở nhà bồi dưỡng thân thể. Kết hôn đột ngột như vậy, tôi nên sớm đoán được có gì đó ám muội mới phải." Nói xong, anh ta còn làm mặt quỷ với Tần Duệ Tiêu, sợ anh không hiểu ý mình.

Gân xanh trên trán Tần Duệ Tiêu giật giật, nhận thấy anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, anh liền nói với trưởng phòng: “Ông cứ đi trước đi, buổi chiều lại qua đây một chuyến, xử lý nốt phần còn lại.”

Trưởng phòng nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi mỹ mãn mang một bụng drama ra về. Trở lại văn phòng, ông gọi cấp dưới đắc lực của mình đến, sắp xếp xong những thay đổi mà sếp Tần yêu cầu. Khi cấp dưới chuẩn bị rời đi, ông làm bộ lơ đãng cảm thán một câu: “Cũng không biết sang năm Tần phu nhân mà sinh đẻ thuận lợi, liệu sếp Tần có thưởng lớn cho tất cả nhân viên trong công ty không nhỉ?"

Cấp dưới vẻ mặt chính trực nghiêm túc hỏi: “Trưởng phòng Vương, chúng ta có cần chuẩn bị tiền mừng gì cho sếp Tần không?”

Trưởng phòng: “Sếp Tần sao có thể thích mấy thứ quà mọn của chúng ta cơ chứ, đến lúc đó phải chú ý nói ngon nói ngọt một chút. Sức khỏe của Tần phu nhân không được tốt, sếp Tần lại cực kì quan tâm. Sáng suốt một chút, đừng có mà tìm phiền toái cho tôi."

Cấp dưới nghe nhạc hiệu đoán chương trình: “Trưởng phòng yên tâm.”

Trở lại bàn làm việc, cấp dưới lặng lẽ lấy điện thoại ra, gõ nhanh mấy chữ: "Báo cáo, Tần phu nhân mang thai, sức khỏe không tốt, đang tĩnh dưỡng ở nhà."

Ngay lập tức, một hòn đá rơi làm khuấy động cả ngàn sóng.

"Cái gì??? Tần phu nhân mang thai?"

"Đúng, tôi vừa từ phòng quản lý về, sáng nay trưởng phòng Vương đến phòng tổng giám đốc báo cáo, vừa trở về không bao lâu. Nghe ý tứ của trưởng phòng thì, tình cảm giữa sếp Tần và Tần phu nhân vô cùng tốt."

"Tôi lại thất tình rồi."

“Bây giờ cô mới thất tình á?”

"Tình cảm của hai người họ tốt như vậy???"

"Nhất định là hôm nay tôi rời giường sai tư thế rồi."

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chuyện phiếm luôn khiến tinh thần người ta sảng khoái, hóng drama làm nét mặt người ta rạng rỡ hơn. Đặc biệt là hóng drama của sếp càng khiến nhân viên như được tiêm máu gà, gõ bàn phím “cạch cạch cạch”, tốc độ tay nhanh đến nỗi hiện ra tàn ảnh.

Chỉ trong chốc lát, trên dưới tập đoàn đều biết Tần phu nhân đang mang thai! Đang ở nhà tĩnh dưỡng thân thể! Sếp Tần rất đau lòng! Năm sau phát phong bao lì xì lớn!

Trong văn phòng chủ tịch. Phạm Bác Chiêm đang phát sầu thay anh Tần: “Anh dâu ở nhà tĩnh dưỡng thân thể rất tốt, thế mà tin tức bên ngoài lại nói quá lên như vậy. Thế nhưng anh Tần cũng không đúng, đáng lẽ cậu nên đứng ra thanh minh một chút, cho bọn họ đỡ nói linh tinh."

Tần Duệ Tiêu lời ít ý nhiều: “Chưa đầy tháng, nếu nói ra thì tôi và Văn Văn sẽ không yên tâm.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Phạm Bác Chiêm gật đầu đồng ý: "Cũng đúng. Hiện tại anh Tần định tính thế nào?"

Tần Duệ Tiêu: "Đứa bé đã được ba tháng, có thể thông báo cho mọi người một tiếng rồi. Thế nhưng, hiện tại Văn Văn không được làm gì quá sức, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ giới thiệu em ấy cho mọi người."

Phạm Bác Chiêm tỏ vẻ tất cả mọi việc đều nên chiếu theo sức khỏe của anh dâu. Rất nhanh anh ta đã không thể ngồi yên, nói là muốn bố cáo tin tức này cho toàn thiên hạ thay cho anh Tần, thế nên nhanh chóng bay đi.

Anh ta rất hiểu lão Tần, Tần Duệ Tiêu vô cùng kiêu ngạo, nếu đôi trẻ thực sự không có tình cảm, anh Tần chắc chắn sẽ không chủ động đề cập đến đối phương. Anh Tần vừa kể cho anh ta nghe nhiều chuyện về Văn Dục Nguyệt như vậy, điều đó cho thấy anh Tần rất để tâm đến Văn Dục Nguyệt. Anh ta phải đi báo cáo cho đám anh em một chút. Đôi thần tiên quyến lữ nhà người ta nào tới phiên mấy tên yêu ma quỷ quái này đến phản đối.

Phạm Bác Chiêm vừa rời đi, trong phòng làm việc không còn âm thanh náo nhiệt. Tần Duệ Tiêu xoa xoa thái dương, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho ba mẹ: Văn Văn khám thai rất thuận lợi, khâu sàng lọc trước khi sinh cũng không có vấn đề gì.

Nếu bên ngoài có nhiều tin đồn nhảm nhí như vậy, anh sẽ bắt đầu từ chỗ ba mẹ mình trước, cố gắng xoa dịu mâu thuẫn giữa ba mẹ và Văn Dục Nguyệt.

Không lâu sau, có một cuộc gọi tới. Tần Duệ Tiêu nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói của mẹ Tần.

Giọng mẹ Tần nghe rất vui sướng: “Bác sĩ nói thế nào?”

Tần Duệ Tiêu: "Bác sĩ nói hết thảy đều tốt, em bé đã được ba tháng, tương đối ổn định, chờ một tháng rưỡi nữa sẽ có thể nhìn thấy hình dáng em bé." ( truyện trên app T Y T )

Mẹ Tần ở đầu bên kia kinh ngạc hít một hơi, đột nhiên nhận được tin tức này, tim bà đập nhanh hơn, bà chỉ cảm thấy vui mừng khôn kể, đến nỗi sự căm ghét trước đây đối với Văn Dục Nguyệt cũng vơi đi vài phần.

Tần Duệ Tiêu mượn gió bẻ măng, cười nói: “Bây giờ ngày nào Văn Văn cũng ở nhà tĩnh dưỡng theo chỉ dẫn của bác sĩ, thời gian còn lại dành để đọc sách. Cuối tuần ba mẹ sang đây ăn cơm nhé, nếm thử tay nghề của dì giúp việc mà con mới thuê xem có ngon hay không.”

Lần trước đã rời đi trong không vui, vốn dĩ mẹ Tần quyết định nhắm mắt làm ngơ, lười để ý đến Văn Dục Nguyệt. Nhưng sức hấp dẫn của đứa bé quá lớn, hơn nữa lời cam đoan của con trai bà cũng khá đáng tin, mẹ Tần không khỏi động lòng.

Tần Duệ Tiêu tiếp tục nói: "Bây giờ mà siêu âm thì bác sĩ còn cho xem video, mẹ, đến lúc đó mẹ nhớ phải nhìn kỹ xem đứa nhỏ giống ai hơn đấy nhé."

Mẹ Tần hừ lạnh: “Mẹ chỉ mong đứa nhỏ sẽ có khí chất và tính cách giống con thôi, ngoài cái đó ra thì không mong cầu gì khác.”

Tần Duệ Tiêu cười nói: "Được rồi, vậy để con bảo dì nấu một bữa cơm thịnh soạn."

Mẹ Tần cầm máy, hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, ba Tần quan sát sắc mặt của mẹ Tần, chỉ thấy khóe miệng bà giật giật mấy lần, cuối cùng bà cũng từ bỏ đấu tranh, cười lớn: “Lão Tần à lão Tần, chúng ta sắp được thấy đứa nhỏ trông thế nào rồi đó!"

Ba Tần nhìn bộ dáng cao hứng vui vẻ của mẹ Tần, ông cũng không khỏi mỉm cười.

Văn Dục Nguyệt không ngờ rằng Tần Duệ Tiêu vừa về đã mang đến cho cậu một nhiệm vụ lớn như vậy. Cậu quả thực không tin vào tai mình: “Ba mẹ muốn tới đây ăn tối á?”

Tần Duệ Tiêu an ủi sờ sờ đầu cậu: "Ừ, em yên tâm, tôi đã nói tốt với ba mẹ rồi, bọn họ sẽ không làm khó em."

Văn Dục Nguyệt tin lời boss Tần. Tính tình mẹ Tần giống Tần Duệ Tiêu, vừa thoải mái vừa phóng khoáng, nguyên chủ chọc giận bà, bà cũng chỉ nghênh ngang bỏ đi, không thèm tính toán với cậu.

Nhưng cho dù có Tần Duệ Tiêu bảo đảm, Văn Dục Nguyệt vẫn hơi khẩn trương.

Cuối tuần sắp đến rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp