Văn Dục Nguyệt ríu rít đi theo đằng sau người đàn ông giống như một cái đuôi nhỏ, tự tranh công: Mau mau khen tôi đi! Mau khen tôi là bạn nhỏ đáng yêu nhất thế giới!

Tần Duệ Tiêu rất phối hợp, kiên nhẫn nghe cậu nói xong, hỏi mấy vấn đề chi tiết, thu xếp để ngày hôm sau đến bệnh viện.

Văn Dục Nguyệt hoan hô một tiếng, có qua có lại, cậu ân cần duỗi tay muốn tiếp lấy áo khoác đang vắt trên tay Tần Duệ Tiêu.

Tần Duệ Tiêu hơi tránh sang một bên, đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu: "Không cần."

Nghĩ đến ngày mai mình sẽ được gặp ba mẹ, tâm trạng Văn Dục Nguyệt vui sướng không thôi, không tính toán với người kia nữa. Cậu cười khúc khích, sờ sờ chỗ trán vừa bị anh gõ vào, lại nhớ ra điều gì, cậu khẩn trương hỏi: "Ngày mai chúng ta có cần mang gì đi không? Nên mang gì đây? Liệu bây giờ chuẩn bị có kịp không?"

Tần Duệ Tiêu bình tĩnh trả lời một loạt câu hỏi của tên nhóc này: "Có, chuẩn bị xong rồi, em chỉ cần chờ xuất phát là được."

“Tốt quá~” Văn Dục Nguyệt hoan hô một tiếng, chạy vào phòng ăn: “Ăn cơm nào!”

Tần Duệ Tiêu bị bỏ lại phía sau nhìn cảnh tượng dường như rất quen thuộc này: ?

Trên đường đến bệnh viện, Văn Dục Nguyệt nhìn trộm sắc mặt của người đàn ông bên cạnh, lo lắng hỏi: "Ba mẹ tôi, ừm... vẫn chưa biết chuyện mấy ngày trước nhỉ?"

Tần Duệ Tiêu cười như không, trêu chọc cậu: “Chuyện mấy ngày trước gì?”

Văn Dục Nguyệt lắp bắp: "À thì, tôi, mấy ngày trước tôi..." Cậu không nói tiếp được nữa, không nhìn ra người đàn ông này đang có ý xấu, chỉ đơn thuần cho rằng người này không nhớ ra, lại sợ anh nhớ ra thì tâm trạng sẽ không vui, cậu không biết nên mở lời thế nào.

Tần Duệ Tiêu thưởng thức đủ bộ dáng luống cuống không biết đặt tay chân vào đâu của tên nhóc này rồi mới thản nhiên mở miệng: "Ồ? Ý em là lúc em khóc lóc gây sự, muốn nhảy lầu à. Tôi có thể không nói cho họ biết."

Mắt Văn Dục Nguyệt sáng lên, chưa kịp nói lời ngon tiếng ngọt, Tần Duệ Tiêu đã nói tiếp: “Nếu vậy thì tôi sẽ được gì nào?”

Văn Dục Nguyệt ngẩn ra: "Được gì cơ?"

Vẻ mặt Tần Duệ Tiêu nghiêm túc chính trực: “Em tự nghĩ đi.”

Văn Dục Nguyệt không khỏi hoài nghi có phải bản thân cậu nghĩ nhiều rồi không, chắc là không phải Tần Duệ Tiêu muốn... Không, không thể nào, sếp Tần không phải loại người như vậy đâu... Cậu khẩn trương mím môi, như con vật nhỏ bị bức ép rúc vào trong góc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Tần Duệ Tiêu không biết vì sao chính anh lại đột nhiên trở nên xấu xa như vậy, vô cớ muốn trêu chọc bạn nhỏ đơn thuần này. Lúc thấy bạn nhỏ nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, bị anh bắt gặp lại lộ vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ, anh liền giơ cao đánh khẽ, buông tha cho cậu: “Nói cái gì dễ nghe đi.”

Văn Dục Nguyệt nghe được yêu cầu của người đàn ông, nhất thời cảm thấy mình trách nhầm anh, đỏ mặt xấu hổ khen ngợi: "Sếp Tần ngài anh tuấn phóng khoáng đẹp trai phi phàm tốt bụng đáng tin cậy, ngài là người tốt nhất trên thế giới này!"

Tần Duệ Tiêu ngẫm nghĩ lời của tên nhóc này một chút, cảm thấy không mấy hài lòng. Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là phải tha cho cậu.

Sau khi đến viện điều dưỡng, Văn Dục Nguyệt nhìn Tần Duệ Tiêu thuần thục đưa cậu đến phòng bệnh của ba mẹ Văn. Có thể thấy sau khi ba Văn và mẹ Văn lâm bệnh, Tần Duệ Tiêu đã từng đến đây thăm họ, nhưng từ trước đến nay nguyên chủ lại không hề đến.

Văn Dục Nguyệt nghĩ tới việc nguyên chủ đã làm, cậu không khỏi cảm thấy hơi rụt rè khi sắp được gặp người nhà. Tiến vào phòng bệnh, nhìn gương mặt quen thuộc và ánh mắt dịu dàng của ba Văn mẹ Văn, mắt cậu đỏ hoe không nói nên lời.

Ba Văn và mẹ Văn vốn muốn dạy dỗ cậu một phen, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng sắp khóc của cậu, họ lại mềm lòng, thở dài, nói lời xin lỗi với Tần Duệ Tiêu: "Văn Văn gây thêm phiền toái cho con rồi."

Tần Duệ Tiêu nói thật: "Không đâu ạ, Văn Văn rất ngoan."

Ngoan? Ba mẹ Văn rất hiểu con trai mình, khi còn nhỏ thằng bé là một đứa trẻ rất ngoan, nhưng dần dần về sau thằng bé liền không nghe lời ba mẹ nữa. Tần Duệ Tiêu nói như vậy, phỏng chừng cũng là để trấn an bọn họ.

Văn Dục Nguyệt nghe Tần Duệ Tiêu nói tốt cho mình, cậu cảm kích nhìn người đàn ông. Cậu cũng không cam lòng chịu yếu thế, kể lại chi tiết trong khoảng thời gian này mình đã làm những gì, ăn uống ra làm sao, tự tin đứng thẳng lưng. Tần Duệ Tiêu không phá đám, chỉ ở một bên phụ họa làm chứng.

Văn Dục Nguyệt thấy ba mẹ cũng không đành lòng trách cứ mình, giống như ba mẹ cậu kiếp trước vậy. Kiếp trước, sức khỏe của cậu rất kém, chỉ biết làm ba mẹ lo lắng, kiếp này cậu có được một cơ thể khỏe mạnh, nhất định phải hiếu thảo với ba mẹ. Không biết kiếp trước lúc cậu ra đi thì ba mẹ có đau buồn hay không, may mắn thay cậu vẫn còn một người anh trai, hy vọng anh trai có thể an ủi nỗi lòng của ba mẹ. ( truyện trên app T Y T )

Văn Dục Nguyệt lấy lại tinh thần từ hồi ức đau buồn, xung phong gọt táo cho ba Văn mẹ Văn và Tần Duệ Tiêu. Kết quả là, bởi vì trước đây cậu chưa từng gọt táo bao giờ nên không chỉ có quả táo bị gọt chỗ lồi chỗ lõm mà còn suýt thì tự cắt vào tay mình.

Nhìn bộ dáng vật nhỏ chân tay vụng về suýt thì cứa vào tay, Tần Duệ Tiêu thở dài, cầm lấy quả táo trong tay cậu, tự gọt vỏ.

Văn Dục Nguyệt vừa định chứng minh mình đã trưởng thành, thế nhưng lại thất bại thảm hại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ: Tần Duệ Tiêu hẳn là sẽ không ghét bỏ cậu ngu ngốc đâu nhỉ?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đang lúc Văn Dục Nguyệt đỏ mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì một miếng táo ngọt được đưa tới bên miệng, cậu vô thức cắn một miếng, ngẩng đầu thì thấy Tần Duệ Tiêu đang cầm miếng táo. Lại phát hiện ánh mắt nghiêm túc của ba Văn và mẹ Văn, cậu khó khăn nuốt miếng táo xuống.

Tần Duệ Tiêu cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, cắm tăm lên rồi đưa cho ba Văn mẹ Văn. Anh lại lấy một quả mới rồi gọt vỏ, đưa tới cho vật nhỏ đang háo hức đòi ăn.

Ba Văn mẹ Văn vừa mừng vừa lo nhận lấy đĩa táo do con trai mình và Tần gia chủ cùng gọt vỏ, cảm thấy đây là quả táo ngon nhất mà họ từng được ăn.

Ba mẹ Văn nhìn người đàn ông cao lớn nghiêm nghị đang ngồi trên ghế cúi đầu gọt vỏ táo, họ cảm thấy rất vui vẻ.

Đến cái tuổi này, những kinh nghiệm từng trải khiến cho họ có đôi mắt nhìn người tốt hơn những người trẻ tuổi. Bất luận là những người khác dùng ngữ khí kính sợ nói Tần gia chủ vừa đáng sợ vừa độc đoán, hay người nào đó “vô tình” châm biếm rằng giới thượng lưu hỗn loạn lại hoang đường, bọn họ vẫn chỉ tin vào Tiểu Tần mà họ thấy, bề ngoài nhìn như rất lạnh nhạt không có tình người nhưng thật ra lại là một người đàn ông cư xử đúng mực, đáng để tin tưởng, phó thác.

Thằng nhóc thối nhà mình may mắn lắm mới có thể yêu được Tiểu Tần. Trước đây, khi Văn Dục Nguyệt làm ầm làm ĩ, ba mẹ đã nhiều lần khuyên bảo nhưng đều phí công. Văn Dục Nguyệt không những không chịu nghe mà còn nói lời ác độc với bọn họ, khiến bọn họ đau lòng, lần trước còn tức giận đến nỗi đổ bệnh.

Ba mẹ Văn cho rằng là do bản thân họ không giáo dục con trai cho tốt nên mới khiến Văn Văn và Tiểu Tần đi đến nông nỗi này, họ vẫn luôn tự trách. Tần Duệ Tiêu nhìn ra được ba mẹ Văn đều là những người lương thiện thuần phác, nên anh vẫn luôn kính trọng hai vị trưởng bối này. Sau khi ba Văn và mẹ Văn bị nguyên chủ chọc giận, Tần Duệ Tiêu còn đưa hai người đến viện điều dưỡng cao cấp, chăm sóc họ, để họ dưỡng bệnh cho thật tốt, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Bây giờ dường như Văn Văn đã “hồi tâm chuyển ý”, hai đứa nhỏ lại hòa hợp như trước, thậm chí còn thân mật hơn cả lúc mới kết hôn, ba mẹ Văn vui mừng khôn xiết, cảm thấy có hi vọng hơn với cuộc sống này.

Tâm trạng tốt lên, ba Văn mẹ Văn đều cảm thấy thoải mái, có thể lập tức xuất viện. Sau khi xem qua báo cáo kiểm tra của bác sĩ, Tần Duệ Tiêu giúp ba Văn mẹ Văn làm thủ tục xuất viện rồi thuận đường đưa hai người về nhà.

Văn Dục Nguyệt đề nghị đi dạo phố mua sắm và ăn tối với ba mẹ. Bởi vì trước đây cậu hiếm khi có cơ hội ra ngoài, nghĩ đến việc ra ngoài làm lòng cậu có chút phấn khích.

Nhưng Tần Duệ Tiêu lại phản đối. Tên nhóc này mang thai chưa được ba tháng, sức khỏe không tốt còn phải hồi phục, trung tâm thành phố nhiều người như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Văn Dục Nguyệt hơi thất vọng, nhưng cậu cũng biết người nọ nói đúng, vì thế rất hiểu chuyện mà bảo: “Thế thì chúng ta ra ngoài chơi sau vậy.”

Tần Duệ Tiêu thấy tên nhóc này hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, anh có chút khó chịu, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ đang ủ rũ cụp tai: “Chờ mấy tháng nữa, em muốn đi đâu chơi cũng được."

Lúc này Văn Dục Nguyệt mới phấn chấn trở lại, sau khi về nhà liền tiếp tục sinh hoạt có quy luật theo kế hoạch.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hai tuần cứ như vậy trôi qua, đúng ngày bác sĩ Lý đến khám thai. Báo cáo kiểm tra lần này cho thấy các số liệu của Văn Dục Nguyệt có chuyển biến tốt hơn nhiều, tình trạng thể chất của cậu được cải thiện rất lớn, xét nghiệm sàng lọc hội chứng Down cũng trôi qua suôn sẻ.

Bác sĩ Lý thấy vô cùng bất ngờ, đúng là phải lau mắt mà nhìn Văn Dục Nguyệt. Ông ấy đưa ra đề xuất điều chỉnh kế hoạch tĩnh dưỡng.

Thể chất của Văn Dục Nguyệt được tăng cường, chương trình tập luyện có thể mở rộng ra, không cần giới hạn ở việc đi bộ. Ví dụ như, thêm một số khóa học yoga nhẹ nhàng khi mang thai sẽ tương đối thú vị, giúp cải thiện thể lực cho người mang thai.

Bác sĩ Lý dặn dò: “Dựa vào thời gian mang thai từ bốn tuần đến một tháng, thai nhi hiện tại đã tương đối ổn định. Nhưng dù sao cậu có nền tảng thể chất rất kém, hiện tại đã tốt lên nhưng cũng không ổn định lắm, tốt nhất là tránh vận động kịch liệt."

Văn Dục Nguyệt vốn dĩ không nghĩ nhiều, thế nhưng khi thấy bác sĩ Lý nhìn hai người bằng ánh mắt "cậu hiểu mà", mặt liền đỏ bừng, nhìn trời nhìn đất, nhưng lại không chịu nhìn hai người bên cạnh cậu, giả vờ như không phải đang nói về mình.

Tần Duệ Tiêu bất đắc dĩ: "Tôi không phải cầm thú."

Bác sĩ Lý không đồng ý: “Vậy đứa nhỏ này từ đâu mà ra?” Vốn dĩ ông ấy cho rằng anh Tần đây có quan hệ không tốt với chồng nhỏ, nếu thế thì ông đã không lo lắng đến vậy. Bây giờ tình cảm của hai người ngọt như mật, ông không dám coi khinh nữa nên nhanh chóng dặn dò một câu.

Tần Duệ Tiêu tự biết mình đuối lý, không nói gì thêm. Anh sợ tên nhóc này nghe được lời nói như vậy sẽ tức giận, quay đầu lại thì thấy tên nhóc này chỉ đỏ mặt không chịu nhìn mình chứ không có vẻ gì là nổi giận, lúc này anh mới yên lòng.

Bác sĩ Lý hẹn lần sau lại đến kiểm tra, rời đi vẫn tự nhiên phóng khoáng như lúc đến, bỏ lại hai người đang lúng túng ở đằng sau.

Văn Dục Nguyệt: "… Tôi về đọc sách, ngày mai gặp lại." Dứt lời, cậu trốn về phòng như sợ có người đuổi theo.

Tần Duệ Tiêu bật cười, đi ra ngoài. Hôm nay anh còn một cuộc họp quan trọng cần phải trực tiếp tham dự.

Văn Dục Nguyệt chạy về phòng, bổ nhào lên giường lấy lại bình tĩnh, mười phút sau lúc tai đã bớt đỏ mới ngồi dậy.

Văn Dục Nguyệt à Văn Dục Nguyệt, mày không thể sa đoạ thế này, từ hôm nay trở đi mày nhất định phải chăm chỉ học tập.

Sau khi nhận được báo cáo thân thể chuyển biến tốt, Văn Dục Nguyệt liền có tâm trạng làm việc khác. Cậu lấy cuốn sách của nguyên chủ ra, nghiêm túc đọc kỹ.

Nguyên chủ hiện tại là sinh viên năm hai, học một trường bình thường, cũng không chú tâm chuyện học hành. Tần Duệ Tiêu đã tới trường chào hỏi, trường học sẽ không làm khó bắt cậu phải đi học mỗi ngày, chỉ cần cậu vượt qua kỳ thi cuối kỳ là được. Lúc trước Văn Dục Nguyệt dành phần lớn thời gian để tự học ở nhà và ở bệnh viện, hiếm khi có những phút giây học tập cùng các bạn bạn đồng trang lứa. Cậu hứng thú bừng bừng lên kế hoạch thử tự học trước, sau đó mới đến lớp đều đặn sau khi sức khỏe đã khá hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play