Tần Duệ Tiêu nhìn cậu mất hứng, trông như chú chim non bị ướt sương sớm, ủ rũ đáng thương, nên cố ý dỗ dành. Chuyện mang thai ngoài ý muốn này xét cho cùng là lỗi của anh, nhưng cậu lại vì thế mà bị mắng, anh không thể trốn tránh trách nhiệm.
Mấy ngày nay, tâm trí Tần Duệ Tiêu vẫn luôn xoay quanh chuyện của Văn Dục Nguyệt, khiến anh vô tình cảm thấy có chút không ổn.
Sự việc bỏ thuốc cách đây hơn một tháng đã bị nhà họ Tần tức giận điều tra đến tận gốc rễ, cuối cùng điều tra ra được là do một ngôi sao nhỏ muốn một bước lên mây đã mang tâm lý đánh cược mà bỏ thuốc vào rượu trong buổi tiệc, kết quả không ngờ lại bị Tần Duệ Tiêu và Văn Dục Nguyệt đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt ở buổi tiệc uống trúng. Đối với kết quả điều tra chắc như đinh đóng cột này, trong lòng Tần Duệ Tiêu vẫn luôn chôn giấu một chút nghi ngờ. Thật sự trùng hợp như vậy sao? Một buổi tiệc lớn có đến cả trăm người, hai ly rượu bị bỏ thuốc lại vừa vặn bị gia chủ nhà họ Tần và một sinh viên đại học làm thêm uống trúng?
Tần Duệ Tiêu ra lệnh cho người chuyên môn truy tìm nguồn gốc của loại thuốc đó, nhưng kết quả truy ra lại nhạt nhẽo đến kỳ lạ. Ngôi sao nhỏ không biết trời cao đất rộng này lẫn trong tầng lớp thấp nhất, quen biết đủ loại người. Cuộc điều tra này, ngoài việc điều tra ra một loạt tin tức giật gân trong giới giải trí, thì lại chẳng liên quan gì đến vụ bỏ thuốc. Trông có vẻ như chỉ là kết quả của một vài sự trùng hợp.
Sau sự việc, Văn Dục Nguyệt sợ đến mức ngây người, gia cảnh cũng bị nhà họ Tần điều tra rõ ràng, đương nhiên biết chuyện này không liên quan đến cậu. Tần Duệ Tiêu tiếp tục cho người điều tra, nhưng lại bị một tin tức kinh thiên động địa làm đảo lộn nhịp điệu - Văn Dục Nguyệt mang thai rồi!
Vì thế, Tần Duệ Tiêu đành phải tạm thời gác lại việc điều tra, quay sang suy nghĩ cách xử lý đứa con ngoài ý muốn này và ba của đứa bé.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nhà họ Tần đã thống nhất ý kiến: kết hôn trước, tóm lại đứa bé này phải ở lại nhà họ Tần, không thể là con riêng. Còn Văn Dục Nguyệt, chỉ là một người bình thường, không thể làm nên trò trống gì. Tần Duệ Tiêu không muốn dây dưa tình cảm, nếu có thể bồi dưỡng tình cảm thì tốt, nếu không bồi dưỡng được thì hai người tôn trọng nhau, tương kính như tân hoặc ly hôn cũng được.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mặc dù Tần Duệ Tiêu vẫn ra lệnh cho người tiếp tục điều tra, nhưng anh không còn hy vọng gì nữa, cũng không bỏ quá nhiều công sức vào việc đó. Anh chủ yếu dành sức lực để đối phó với sự quấy phá của Văn Dục Nguyệt, sau đó, cũng dốc toàn lực vào việc phát triển sự nghiệp mới của tập đoàn.
Mấy ngày nay, không hiểu sao Văn Dục Nguyệt lại đột nhiên thay đổi tính tình, bắt đầu phối hợp tốt với lời bác sĩ, mỗi ngày đều nói chuyện tử tế với anh, khiến Tần Duệ Tiêu quyết định một lần nữa điều tra các mối quan hệ xã hội của Văn Dục Nguyệt. Nhưng cuộc điều tra này lại vô tình phát hiện ra những điều bất thường.
Không có gì khác, Lý Chính Cường là loại người không có đầu óc, nóng nảy, dễ nổi giận, mấy tháng trước lại đột nhiên hiểu thấu lòng người, đánh trúng điểm yếu của Văn Dục Nguyệt. Tần Duệ Tiêu thận trọng xem lại tin nhắn trò chuyện giữa Lý Chính Cường và Văn Dục Nguyệt, phát hiện ra có chút không ổn. Tin nhắn trò chuyện của Lý Chính Cường có một cảm giác đứt đoạn khó có thể nhận ra, đôi khi gã nóng nảy dễ nổi giận, phát tiết cảm xúc bất thường, mắng Văn Dục Nguyệt như tát nước vào mặt, chọc cho Văn Dục Nguyệt nổi giận; đôi khi tuy mắng mỏ, nhưng lại nắm bắt được trọng tâm, khiến Văn Dục Nguyệt nghe theo sự sắp xếp của gã.
Lần này Văn Dục Nguyệt đột nhiên đơn phương tuyên bố tuyệt giao với gã, khiến Lý Chính Cường tự ti nhạy cảm nổi trận lôi đình, hoàn toàn xé rách mặt nạ với Văn Dục Nguyệt. Điều này cũng gián tiếp chứng minh Lý Chính Cường căn bản không phải là người có tâm cơ. Vậy thì, rốt cuộc là ai đứng sau chủ mưu Lý Chính Cường, lại gián tiếp dẫn dắt Văn Dục Nguyệt? Trên người Văn Dục Nguyệt không có thứ gì đáng để người ta mưu đồ, thứ quan trọng duy nhất chính là mối liên hệ giữa cậu và anh – Gia chủ nhà họ Tần.
Tần Duệ Tiêu nghi ngờ, từ vụ hạ thuốc đến vụ Lý Chính Cường, mục đích của kẻ chủ mưu đứng sau đều là hắn. Mà cách làm vô cùng ẩn núp quanh co nhưng không nhất định sẽ hiệu quả của kẻ chủ mưu đứng sau, mục đích lại là gì?
Trong đầu Tần Duệ Tiêu thoáng hiện lên đủ loại suy đoán, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, ra lệnh cho thuộc hạ đi điều tra những người mà Lý Chính Cường tiếp xúc gần đây, những nơi đã đến và đủ loại hành vi, một tay còn nhẹ nhàng vỗ về lưng Văn Dục Nguyệt để an ủi cậu.
Đối với những cuộc điều tra mà nhà họ Tần tiến hành, nguyên chủ đương nhiên không quan tâm, cũng không có năng lực để biết được. Trong trí nhớ của Văn Dục Nguyệt không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến vụ việc này, cũng chỉ đơn thuần cho rằng đó là một tai nạn mà thôi, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Văn Dục Nguyệt khóc một trận, dần dần bình tĩnh lại, cảm giác xấu hổ cũng dần xuất hiện. Bây giờ cậu không muốn đối mặt với Tần Duệ Tiêu chút nào, bị người ta sỉ nhục như vậy, mặc dù cậu không tin một chữ những lời Lý Chính Cường nói, nhưng lại không tự chủ được mà rơi vào cảm xúc nghi ngờ bản thân, lo lắng Tần Duệ Tiêu hiểu lầm cậu sâu hơn, sẽ bị những lời người đó nói ảnh hưởng, trở nên coi thường cậu.
Văn Dục Nguyệt vùi vào lòng Tần Duệ Tiêu không chịu ra, bây giờ cậu chỉ muốn làm một chú đà điểu có thể không đối mặt với hiện thực thì sẽ không đối mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tần Duệ Tiêu không biết được biến hóa tâm lý của cậu, nhìn thấy cậu ủ rũ chán nản, liền lấy viên đá quý vốn định mấy ngày nữa sẽ tặng cậu làm phần quà ra trước.
Văn Dục Nguyệt vùi mãi vùi mãi, đột nhiên có một thứ gì đó lạnh ngắt cứng ngắc được nhét vào tay.
Văn Dục Nguyệt: ?
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chậm chạp một lúc, cậu không thể không ngẩng đầu lên xem Tần Duệ Tiêu nhét cho cậu thứ gì.
Trên tay là một viên ngọc lục bảo trong suốt, cả về màu sắc lẫn kích thước đều không phải là vật tầm thường. Văn Dục Nguyệt đã từng thấy những viên đá quý tương tự ở kiếp trước, ước tính cũng đến vài chục triệu.
Văn Dục Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Duệ Tiêu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho tôi cái này làm gì? Tôi không cần."
Tần Duệ Tiêu nhìn cậu ở trong lòng mình cuối cùng cũng có tinh thần, "Vì em ngoan ngoãn nên thưởng cho em" câu nói như vậy đã đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, thờ ơ nói: "Cho em thì em cứ cầm lấy."
Văn Dục Nguyệt khá thích những thứ nhỏ xinh đẹp đẽ như vậy, viên ngọc lục bảo này lại rất quý giá, cậu cầm như vậy không yên tâm, không nhịn được mà giãy khỏi tay Tần Duệ Tiêu đang ôm mình, chạy "lạch bạch lạch bạch" về phòng ngủ tìm một chiếc hộp nhỏ mà cậu rất thích, cẩn thận cất vào đó.
Tần Duệ Tiêu nhìn vào vòng tay trống rỗng, lại nhìn người chạy đi mất hút, đột nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không ngờ cậu lại thích đá quý đến vậy. Tần Duệ Tiêu không hề khó chịu, suy nghĩ sâu xa: Sau này nếu nhà đấu giá nào có đá quý màu sắc tốt thì sẽ mua tặng tên nhóc này.
…
Văn Dục Nguyệt đặt chiếc hộp nhỏ ngay ngắn lên tủ trưng bày, lại chạy về phòng làm việc. Anh vẫn duy trì tư thế khi cậu rời đi, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào cửa, trông có vẻ như đang suy nghĩ về một vấn đề nan giải nào đó.
Văn Dục Nguyệt đứng trước mặt anh, thở hổn hển. Cơ thể yếu ớt của cậu thậm chí còn cảm thấy hơi mệt mỏi vì chạy bộ một đoạn đường ngắn vừa rồi.
Cậu khẽ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi rất thích. Nhưng sau này đừng tặng nữa, đắt quá."
Tần Duệ Tiêu chỉ vào chiếc giường bên cạnh, Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối như một học sinh tiểu học.
Tần Duệ Tiêu nói: "Tôi tặng em thì em cứ nhận đi, với nhà họ Tần thì đây chẳng là gì cả". Nói xong, anh nhìn sâu vào Văn Dục Nguyệt: "Sau này tôi không thể lúc nào cũng ở bên em như hôm nay được, em ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa? Tối tôi vẫn ngủ ở đây."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Văn Dục Nguyệt vội vàng gật đầu. Vì sức khỏe của mình, cậu đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng.
Tần Duệ Tiêu dịu giọng: "Được rồi, nhà bếp sắp làm xong bữa tối, ăn tối xong tôi sẽ đi dạo với em nửa tiếng, đi dạo về thì tắm rửa rồi đi ngủ sớm". Anh dừng lại một chút: "Đừng chơi điện thoại nữa."
Văn Dục Nguyệt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Cậu đã rút ra bài học, cảm thấy sâu sắc rằng những người liên lạc của nguyên chủ không có gì đáng để tìm hiểu, Tần Duệ Tiêu còn bảo vệ cậu, tự nhiên sẽ thay cậu chặn những lời thăm dò không có ý tốt từ người ngoài.
Tần Duệ Tiêu đưa ra một lời hứa hẹn: "Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ đến bệnh viện thăm ba mẹ."
Mắt Văn Dục Nguyệt sáng lên, giơ cao tay: "Tôi thấy bây giờ tôi khỏe lắm! Ngày mai đi luôn cũng được!"
Tần Duệ Tiêu tàn nhẫn ấn cánh tay nhỏ bé vừa giơ lên xuống: "Không, em không khỏe."
"Được rồi." Văn Dục Nguyệt bĩu môi thất vọng, vẫn muốn vùng vẫy. Cậu mở to mắt, nghiêng người về phía trước, ra vẻ mình rất đáng thương nhưng vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện nhìn anh. Cậu cố gắng dùng chiêu đã thử nhiều lần trong kiếp trước để đối phó với anh.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng to trước mắt, đôi mắt ngây thơ lộ vẻ yếu đuối, Tần Duệ Tiêu bị đánh trúng tim đen, nguyên tắc trong lòng lung lay sắp đổ.
Anh ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Thấy cậu vẫn không chịu từ bỏ, cứ muốn nhào vào lòng mình, anh bất lực đưa tay chỉ vào trán cậu, đẩy cậu ra sau bắt cậu ngồi yên.
"Em ngoan ngoãn bồi bổ cơ thể theo kế hoạch, sáng ngày kia tôi sẽ đưa em đi." Tần Duệ Tiêu không chống lại được sự tấn công của sắc đẹp, vừa tự trách mình không kiên định, vừa nói ra con bài tẩy.
May mà Văn Dục Nguyệt không phải là những tên cáo già mà anh đối mặt trên thương trường, hoàn toàn không tiến thêm một bước nữa.
Nghe lời hứa của Tần Duệ Tiêu, Văn Dục Nguyệt cười tươi như hoa, bắt đầu vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng với Tần Duệ Tiêu xong, Tần Duệ Tiêu đi làm, Văn Dục Nguyệt tự xuống lầu đi dạo hít thở không khí trong lành, còn chụp một bức ảnh cây liễu bên hồ đã bắt đầu nảy chồi gửi cho Tần Duệ Tiêu: Ùi? Cây liễu bắt đầu nảy chồi rồi kìa~
Bữa trưa ăn đồ ăn dinh dưỡng, chụp một bức ảnh bày biện đẹp mắt: Tay nghề của dì đỉnh quá!
Tần Duệ Tiêu: Ăn cơm đàng hoàng, đừng chơi điện thoại.
Bên kia im lặng nửa tiếng, lại gửi đến một bức ảnh bát đĩa sạch sẽ: Tôi ăn cơm đàng hoàng mà!
Tần Duệ Tiêu bật cười.
Tần Duệ Tiêu bận xử lý công việc tồn đọng hai ngày trước, trưa ở lại công ty, không về nhà ăn cơm. Tối về đến nhà, vừa mở cửa, đã thấy cậu đứng ở huyền quan chờ đợi với vẻ mặt mong ngóng.
Nhìn Văn Dục Nguyệt dưới ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt nghiêng nghiêng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, Tần Duệ Tiêu hơi ngẩn người, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp của gia đình.