Văn Dục Nguyệt nói thật: “Bây giờ chúng ta mới là sinh viên năm hai. Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, luôn cảm thấy tốt nghiệp còn cách chúng ta rất xa.” Nói xong cậu cười ngượng ngùng sợ cô ấy sẽ cười nhạo cậu vì không có tham vọng.

 

Kiều Sảng đương nhiên sẽ không cười cậu, nghe thấy cậu còn chưa quyết định gì thì trên mặt lại lộ ra vẻ hiểu được: “Tôi hiểu mà, hầu hết mọi người đều như vậy, các bạn học còn chưa quyết định được tương lai bọn họ muốn làm gì.”

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Nhưng cậu đã có kế hoạch rồi.” Văn Dục Nguyệt tán thưởng cô ấy.

 

“Đó là bởi vì từ lâu tôi đã phát hiện ra mình có hứng thú với lịch sử nên đã nảy ra suy nghĩ học thạc sĩ. Hơn nữa, tôi cũng chưa biết bản thân có thể vượt qua kỳ thi hay không.” Kiều Sảng cười nói. Cô ấy nhắc đến đề tài này không phải để khoe khoang, nhưng giống như chủ nhiệm lớp lo lắng, Văn Dục Nguyệt sẽ bị sự giàu có làm cho mù quáng và lãng phí những năm tháng tuổi trẻ của mình. Tất cả mọi người đều là bạn học nên sẽ không có vấn đề gì nếu bọn họ cho cậu một lời khuyên có ích nào đó.

 

Kiều Sảng làm lớp trưởng rất có trách nhiệm, cô ấy không phải là loại người không quan tâm đến mọi chuyện, dù có là lớp trưởng hay không thì cô ấy cũng như vậy.

 

Ở trường đại học có điểm danh hay không đều tùy thuộc vào suy nghĩ ​​của giáo viên, hơn nữa các bạn cùng lớp không thân thiết như cấp ba, có thể vui vẻ cùng nhau thì chơi, không chơi được thì thôi. Sau khi nguyên chủ xin nghỉ một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Kiều Sảng phát hiện cậu đã lâu không xuất hiện, cô ấy cũng xác nhận sự an toàn của nguyên chủ với giáo viên chủ nhiệm, từ trong miệng của thầy chủ nhiệm biết được Văn Dục Nguyệt không phải vô duyên vô cớ biến mất mà vì lý do gia đình mới xin nghỉ nên cô ấy mới cảm thấy an tâm.

 

Văn Dục Nguyệt rất cảm kích lòng tốt của cô ấy.

 

Lời nói của Kiều Sảng khiến cậu suy nghĩ. Thân thể của cậu càng ngày càng khỏe mạnh, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau khi sinh con xong cậu phải suy nghĩ thật kỹ xem bản thân muốn làm gì.

 

Văn Dục Nguyệt không muốn trở thành sâu gạo chỉ dựa vào Tần Duệ Tiêu nuôi, ít nhất cậu phải có năng lực độc lập kinh tế mới có thể yên tâm và làm ba mẹ cậu yên lòng.

 

Về đến nhà, Văn Dục Nguyệt chọc chọc Hạ Lạc Chương: Hạ Hạ, hỏi cậu một chuyện.

 

Hạ Lạc Chương nhanh chóng trả lời: Cậu nói đi.

 

Văn Dục Nguyệt: Sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì?

 

Hạ Lạc Chương cùng tuổi với cậu nên Văn Dục Nguyệt dự định nghe suy nghĩ của cậu ấy. ( truyện trên app T Y T )

 

Hạ Lạc Chương: Bây giờ tớ muốn học thạc sĩ ha ha ha ha, nhưng cũng không nhất định như vậy, có lẽ tớ sẽ nhanh chóng thay đổi ý định thôi.

 

Văn Dục Nguyệt: Vậy tại sao bây giờ cậu muốn học thạc sĩ?

 

Hạ Lạc Chương: Bởi vì tớ không muốn làm việc ở công ty của anh tớ. Trước đây tớ từng thực tập ở công ty anh ấy, tớ cũng đã nhận ra rằng bản thân không có năng khiếu kinh doanh chút nào nên khi đến công ty tớ chỉ nhận việc và muốn làm gì thì làm. Tớ cũng không nghĩ đến chuyện khác và cũng không có gì đặc biệt muốn làm, vậy nên tớ dứt khoát muốn học lên cao. Hiện tại ngày càng có nhiều người học cao học cho nên học nhiều thêm một chút cũng không sao!

 

Văn Dục Nguyệt: Cậu nói rất có lý! (Ánh mắt sáng rực như sao vì đã hiểu ra chân lý)

 

Lời nói của Hạ Lạc Chương đã truyền cảm hứng cho Văn Dục Nguyệt. Bây giờ cậu đã không còn gì phải lo lắng nữa, phải tận dụng thời gian này để nghiên cứu nhiều hơn. Hơn nữa cậu còn chưa hiểu rõ thế giới này, so với xã hội mà nói thì trường học giống như một tòa tháp ngà* cho cậu khoảng lặng để hòa nhập với thế giới.

 

(*) Tháp ngà: ví thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ ẩn mình thoát ly đời sống thực tế. Hay đó thế giới riêng tách biệt với xã hội của giới tri thức.

 

Buổi tối Tần Duệ Tiêu trở về nhà, cậu trịnh trọng tuyên bố: “Em phải chuẩn bị cho kỳ thi thạc sĩ.”

 

Tần Duệ Tiêu nhìn dáng vẻ giống như người lớn của cậu đáng yêu như thế, không khỏi mỉm cười: “Vậy anh nhờ người chuẩn bị đề thi những năm trước đây. Em muốn thi vào trường nào?”

 

Văn Dục Nguyệt chưa ăn khổ, tự tin trả lời: “Em muốn thi vào đại học A!”

 

Tần Duệ Tiêu không nhận ra có gì không đúng, anh cũng tốt nghiệp đại học A nên đương nhiên không cảm thấy đại học A khó thi vào: “Ngày mai anh sẽ bảo người đưa tài liệu ôn thi cho em.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play