Sau khi trở về nhà, Đinh Trang không hề cố che giấu vẻ mặt khó coi của mình, cậu ta đẩy người làm đến chào đón mình ra, rồi đóng sầm cửa phòng lại.
Vứt đại chiếc túi ở chỗ nào đó, cậu ta quen thuộc lấy điện thoại ra gọi điện. Không lâu sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng, ôn hòa như ngọc: “Alo, Đinh Trang, có chuyện gì vậy?”
Đinh Trang phàn nàn nói: “Anh Đan Diệc, anh không biết Văn Dục Nguyệt kia đáng ghét thế nào đâu. Cậu ta chỉ vừa mới quay lại trường được vài ngày, vậy mà các bạn cùng lớp đã bắt đầu tâng bốc vây quanh cậu ta rồi. Thật tức chết em rồi.”
Hà Đan Diệc cũng ngừng lại một lát, như thể lo lắng mà hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đinh Trang làm ra vẻ mặt bực bội, khó chịu: “Chỉ với một hai câu thôi thì em không thể giải thích rõ ràng cho anh được, nói tóm lại là tên nhóc đó cứ hất mặt lên trời, chỉ cần nhìn thôi cũng chọc cho người ta tức giận.”
Hà Đan Diệc cũng thành khẩn khuyên nhủ: “Tần tổng rất nuông chiều cậu ấy, nên chắc có lẽ tính tình của cậu ấy cũng bị chiều đến sinh hư rồi.”
Đinh Trang lớn tiếng phản bác lại: “Anh Đan Diệc, anh sai rồi. Em thấy Tần tổng không hề có ý quan tâm đến cậu ta một chút nào. Em đã từng hỏi cậu ta dự án gần đây của Tần tổng tiến hành thế nào rồi, nhưng cậu ta lại không biết gì về chuyện đó cả, Tần tổng không hề nói gì với cậu ta. Nếu như Tần tổng thật sự thích cậu ta, thì sao có thể không tiết lộ với cậu ta vài lời được chứ?”
Hà Đan Diệc cũng khẽ cười nói: “Có lẽ là cậu ấy không muốn nói với cậu.”
Chỉ với một câu nói thôi mà đã khiến Đinh Trang lo lắng: “Chết tiệt - Anh Đan Diệc, em không phải nói anh, em đang nói về chuyện kia cơ. Em đã nghe cậu ta nói chuyện với các bạn trong lớp của bọn em, cậu ta không hề biết chuyện gì cả, các bạn trong lớp nói cái gì cậu ta cũng đều tin hết. Nếu như cậu ta giả vờ, vậy thì kỹ năng diễn xuất đó của cậu ta có thể giành được giải thưởng Oscar rồi! Đoán không chừng có lẽ cả ngày cậu ta ở nhà họ Tần chỉ có ăn uống vui chơi, chẳng làm việc gì nghiêm túc, Tần tổng nuôi cậu ta giống như một kẻ rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi.”
Cậu ta vẫn chưa hả giận căm hận nói: “Em thật sự không biết rốt cuộc ở cậu ta có cái gì mà lại đáng để Tần tổng kết hôn.”
Hà Đan Diệc cũng khuyên nhủ cậu ta vài câu, rồi cúp điện thoại.
Ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào người cậu ta qua khung cửa sổ sát đất, khiến khuôn mặt của cậu ta lộ ra vẻ ảm đạm, mờ mịt, không rõ ràng.
Cậu ta đã sớm nhận ra ham muốn tận sâu bên trong thâm tâm của mình, đối với những thứ viển vông, mơ mộng hão huyền như tình yêu, tình cảm gia đình, cậu ta càng muốn có nhiều tiền bạc và quyền lực tối cao hơn nữa. Có lẽ trong mắt của những người bình thường, nhà họ Hà là một tập đoàn lớn mạnh, nhưng trong giới hào môn, thậm chí nhà họ Hà còn không được tính là ở cấp bậc thứ nhất, nhà họ Hà cũng không thể thỏa mãn được khát vọng của cậu ta. Huống hồ cậu ta chỉ là con út của nhà họ Hà, cậu ta cũng không phải là đứa con duy nhất của nhà họ Hà.
Vì vậy nên, cậu ta đã chuyển sự chú ý của mình sang những gia tộc khác, mục tiêu đầu tiên của cậu ta chính là Tần Duệ Tiêu.
Nhưng Tần Duệ Tiêu lại thờ ơ, không chút động lòng với ý muốn làm thân của cậu ta. Mà cậu ta thì chỉ có thể duy trì hình tượng cẩn thận, dè dặt, đoan trang, lễ độ, không thể làm điều gì đặc biệt nịnh nọt hay tâng bốc, nếu không thì trong ấn tượng của những người khác, hình tượng của cậu ta sẽ bị tổn hại đi rất nhiều, từ đó mà dẫn đến việc mất đi những lựa chọn khác.