Đinh Trang bị mọi người chỉ trích khiến sắc mặt cậu ta vừa xanh vừa trắng trông vô cùng khó coi, cậu ta mạnh miệng nói: “Trước ống kính thì giả bộ tình cảm, sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần. Nếu các cậu không tin thì cứ việc chờ xem đi.” Vứt lại câu nói này, cậu ta nhanh chóng bỏ chạy về chỗ ngồi.
Văn Dục Nguyệt cảm thấy rất ấm áp khi được các bạn học bênh vực, nhưng cuối cùng lời nói của Đinh Trang lại tiết lộ bí mật của cậu khiến sắc mặt cậu tái nhợt.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Văn Dục Nguyệt, lớp trưởng tưởng cậu bị lời nói của Đinh Trang làm tổn thương nên quay lại an ủi: “Đừng để bụng lời nói của cậu ta, người này chết vì sĩ diện nên cái gì khó nghe thì sẽ nói cái đó, cậu đừng chấp nhất với cậu ta.”
Mọi người lại đồng thanh “Đúng vậy, đúng vậy đó.”
Văn Dục Nguyệt nghe được những lời an ủi của bạn học cũng cảm nhận được sự tốt bụng vụng về của họ, cậu cảm thấy dễ chịu hơn, cười nói: “Tôi mới không để ý đến cậu ta, cảm ơn các cậu vừa rồi đã giúp tôi nói chuyện nha.”
Bạn học cười nói: “Chuyện nên làm mà. Chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ, là cậu ta cứ nhất quyết đến làm mọi người không vui.”
Chuông vào học vang lên, giáo viên đứng trên bục giảng ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức giải tán rồi ngồi vào chỗ.
Sau khi kết thúc bài giảng, giáo viên tuyên bố tan học rồi mời Văn Dục Nguyệt và Kiều Sảng đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Kiều Sảng là bạn học nữ cũng là lớp trưởng của bọn họ. Văn Dục Nguyệt mê man nhìn thoáng qua cô ấy, Kiều Sảng cũng lắc đầu không biết vì sao cả hai bị gọi tới văn phòng.
Người gọi bọn họ đến văn phòng là phó khoa và là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ. Hiệu trưởng trường D gần như không phụ trách việc gì của sinh viên, nói gì làm gì đều là do giáo viên tự quyết định.
Thầy chủ nhiệm lớp bọn họ là một người rất có trách nhiệm, khi cần thi một chứng chỉ nào đó thầy thường nhắc nhở mọi người đừng quên đăng ký và nên đăng ký nhiều chứng chỉ nhưng sẽ không ép buộc bọn họ. Thầy cũng sẽ tìm đến nói chuyện với những sinh viên rớt môn học của mình và dạy lại cách học để bọn họ ít nhất có thể thành công lấy được bằng tốt nghiệp.
Lần này thầy chủ nhiệm gọi bọn họ đến văn phòng cũng là vì việc học của Văn Dục Nguyệt. Mặc dù Văn Dục Nguyệt có thể dựa vào Tần Duệ Tiêu để lấy bằng tốt nghiệp nhưng thầy phó khoa vẫn hy vọng cậu không bỏ học và không ỷ lại vào quyền lực. Thứ hai là vì Văn Dục Nguyệt đã xin nghỉ mấy tháng, không biết có thể theo kịp tiến độ học tập và có thể vượt qua kỳ thi cuối học kỳ này một cách thuận lợi hay không.
Văn Dục Nguyệt từ nhỏ đã rất kính trọng thầy cô nên cậu thành thật báo cáo rằng ở nhà cậu có đọc sách và làm đề thi các năm trước rất tốt, cậu cảm thấy mình có thể tự tin vượt qua kỳ thi.
Chủ nhiệm lớp rất vui mừng, không quên dặn dò cậu lần nữa: “Thành tích của Kiều Sảng rất tốt, ghi chép cũng gọn gàng. Nếu có gì không hiểu thì hỏi em ấy. Hoặc em có thể hỏi giáo viên, thời gian làm việc của giáo viên có dán trên cửa văn phòng, dựa theo thời gian của các thầy cô mà đến gặp là được.”
Văn Dục Nguyệt vội vàng gật đầu nói rằng cậu nhất định sẽ học tập chăm chỉ. Kiều Sảng còn hào phóng nói nếu Văn Dục Nguyệt có vấn đề gì thì đừng ngại, cứ đến tìm cô ấy.
Từ văn phòng đi ra, Kiều Sảng hỏi: “Cậu có biết vì sao tôi lại ghi chép đầy đủ bài vở không?”
Văn Dục Nguyệt lắc đầu.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Kiều Sảng nói: “Bởi vì tôi muốn học lên cao học. Mặc dù khoa lịch sử của chúng ta rất khó tìm được việc làm nhưng tôi vẫn rất thích lịch sử nên tôi dự định học lên thạc sĩ của trường đại học A. Điểm số đại học A cao như vậy nên đương nhiên tôi phải chuẩn bị thật tốt rồi.”
Ánh mắt Văn Dục Nguyệt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn cô ấy.
Kiều Sảng nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sau khi tốt nghiệp cậu dự định làm gì? Học cao học hay tìm việc làm, hay là…”
Câu tiếp theo cô ấy không nói ra nhưng Văn Dục Nguyệt lại hiểu được. Cô ấy đang hỏi liệu cậu muốn không làm gì mà chỉ chờ dựa vào ông chủ Tần nuôi hay sao.