Văn Dục Nguyệt xách theo một chiếc váy ngắn “rầm rầm rầm” chạy tới chỗ Tần Duệ Tiêu đang làm việc để chất vấn anh.

 

Bởi vì hôm nay có hẹn với nhiếp ảnh gia để chụp ảnh nên Tần Duệ Tiêu không đến công ty. Anh ăn mặc chỉnh tề đeo kính không gọng đang cau mày xử lý tài liệu mà trợ lý đưa tới.

 

Nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của bạn nhỏ, Tần Duệ Tiêu mỉm cười nhìn về phía cậu: “Anh thấy ảnh chụp của nhiếp ảnh gia rất đẹp nên bảo họ đưa tới đây.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn Văn Dục Nguyệt nhíu lại: “Đừng mơ nữa, em sẽ không mặc đâu.”

 

Tần Duệ Tiêu: “Thật sao? Nhưng thật sự rất đẹp. Thật đáng tiếc.”

 

Văn Dục Nguyệt như bị nắm thóp. Cậu thích những thứ đẹp đẽ, mà so với quần áo nam thì phong cách quần áo nữ đa dạng hơn rất nhiều. Chiếc váy ngắn trên tay cậu có chất liệu mềm mượt, đường may tinh xảo, có thể tưởng tượng nếu là con gái mặc vào sẽ đẹp như thế nào.

 

Nhưng cậu sẽ không để người đàn ông xấu xa này thành công!

 

Tần Duệ Tiêu cất văn kiện và trao đổi với nhiếp ảnh gia. Văn Dục Nguyệt đang mang thai nên không thích hợp quay quá nhiều ngoại cảnh, bọn họ dự định quay một phần ở nhà rồi mới quay ngoại cảnh.

 

Khi nghe Văn Dục Nguyệt nói muốn chụp vài bức ảnh hàng ngày, nhiếp ảnh gia rất chu đáo đề nghị hai người mặc bộ vest lộng lẫy giống như sắp tổ chức đám cưới sau đó chụp những bức ảnh ấm áp hằng ngày. Ngụ ý là sau đám cưới hoành tráng là sự dịu dàng trong cuộc sống đời thường, thể hiện lòng chân thành cũng như lời thề trong đám cưới.

 

Hai vợ chồng trẻ rất thích ý tưởng này nên quay về phòng ngủ để đội tạo hình lo liệu.

 

Lễ phục may vừa vặn với bụng của Văn Dục Nguyệt nên không làm vòng eo bị bó sát. Mái tóc cậu mềm mại và hơi xoăn, lại mặc thêm một bộ lễ phục cầu kỳ giống như một hoàng tử nhỏ đến từ một đất nước nào đó.

 

Tạo kiểu xong cậu đi đến phòng khách, Tần Duệ Tiêu đã đợi sẵn ở đó. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại sau đó nhìn đến ngây người.

 

Văn Dục Nguyệt ở nhà luôn mặc quần áo thoải mái và rộng rãi, trông rất trẻ con, tuy đáng yêu nhưng lại không có cảm giác động lòng người như bây giờ. Mắt hạnh thanh thuần hơi nâng lên tạo cảm giác quyến rũ sâu sắc, màu da trắng như tuyết phản chiếu đôi môi hồng hào và mọng nước rất hấp dẫn. Lễ phục ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu khiến Tần Duệ Tiêu không thể không thừa nhận suy nghĩ của anh lúc này rất cầm thú.

 

Văn Dục Nguyệt cũng bị Tần Duệ Tiêu hấp dẫn. Mặc dù bình thường Tần Duệ Tiêu đều mặc trang phục rất nghiêm túc và bảnh bao khi đi làm nhưng sau khi tỉ mỉ chăm chút cẩn thận thì trong mỗi động tác của anh đều làm cho hormone nam tính mạnh mẽ được khuếch đại đến cực điểm. Đặc biệt là lúc này Văn Dục Nguyệt hoảng hốt cảm giác được ánh mắt anh nhìn cậu tràn đầy thâm tình.

 

“Bây giờ chúng ta chuẩn bị bắt đầu chưa?” Giọng nói của nhiếp ảnh gia cắt ngang ánh nhìn của hai người. Văn Dục Nguyệt vội vàng rời mắt, nhìn chằm chằm vào giày của mình không dám ngẩng đầu lên.

 

Tần Duệ Tiêu hít sâu một hơi gật đầu với nhiếp ảnh gia: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

 

Cảnh quay đầu tiên là trong phòng ăn, hai người ngồi ở hai bên bàn, trước mặt là những món ăn đơn giản. Lễ phục xa hoa và tinh tế giống như đang tham dự một sự kiện trọng đại nhưng thực chất hai người chỉ đang thưởng thức một ngày ba bữa như thường lệ mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play