Hạ Lãng nhận định anh đang ngụy biện: “Đây là Lạc Chương nghe Văn Dục Nguyệt nói.”
Tần Duệ Tiêu bị anh ấy chọc cười. Đứa nhỏ này, có ý tốt ôm cậu lên giường ngủ, lại còn tổn hại thanh danh của anh.
Tuy rằng có thể đoán được Văn Dục Nguyệt sẽ không nói ra những lời này, tám phần là có hiểu lầm gì đó. Nhưng mà, vậy thì sao? Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Tần Duệ Tiêu đứng dậy: “Về thôi, tan ca.”
Lúc về đến nhà, ngoài ý muốn không thấy Văn Dục Nguyệt ở trong phòng khách chờ anh, chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò đầu ra ở lầu hai, thấy anh trở về thì bỏ lại một câu “Anh về rồi” lại “Hù” một tiếng rụt về, giống như cây xấu hổ.
Tần Duệ Tiêu không chút hoang mang xắn ống tay áo, đi lên lầu hai.
Văn Dục Nguyệt vểnh tai lên, nghe thấy tiếng bước chân theo quy luật dừng lại ở cửa, nhận mệnh mở cửa, nhìn trời nhìn đất cũng không chịu nhìn người: “Sao vậy ạ?”
Tần Duệ Tiêu vẻ mặt cười nhưng lại không giống như cười, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói em ở bên ngoài làm tổn hại thanh danh của anh? Nói anh đùa giỡn lưu manh?”
Văn Dục Nguyệt lớn tiếng phản bác: “Không có đâu!”
Tần Duệ Tiêu giống như học sinh tiểu học cãi nhau, ngây thơ lặp lại lời của cậu: “Em có.”
Văn Dục Nguyệt hừ một tiếng. Cậu xem như nhìn ra được, Tần Duệ Tiêu lại nổi hứng, nhất định muốn bắt nạt cậu: “Dù sao anh chính là lưu manh. Hừ! Em đã sớm nhìn ra được.”
Tần Duệ Tiêu bắt chước giọng nói của nhân vật phản diện trong phim: “Ồ, vậy sao? Vậy hôm nay anh nhất định phải làm giống thật rồi.” Dứt lời, làm bộ muốn bắt bạn nhỏ.
Văn Dục Nguyệt xoay người bỏ chạy, chưa chạy được hai bước đã bị người phía sau bắt được ôm chặt cù lét.
Văn Dục Nguyệt rất sợ ngứa, cười ra nước mắt, cầu xin người phía sau tha thứ: “Anh Tần, anh trai, đừng làm loạn nữa …”
Tần Duệ Tiêu bị một tiếng “anh trai” của cậu làm cho sửng sốt, buông lỏng tay, bạn nhỏ trong ngực trơn trượt giống như con cá nhỏ chạy thoát thân mất.
Nhưng mà Văn Dục Nguyệt không có chạy xa. Cậu chơi đùa mệt rồi, ngồi trên giường, còn có chuyện muốn hỏi Tần Duệ Tiêu: “Gần đây anh làm việc có thuận lợi không?”
Tần Duệ Tiêu tao nhã chỉnh lại áo sơ mi. Văn Dục Nguyệt nhìn bộ dạng này của anh, mí mắt giật giật, trực giác cảnh báo anh lại muốn gây chuyện. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tần Duệ Tiêu thản nhiên mở miệng: “Ồ? Lại muốn lấy thông tin từ chỗ anh sao? Gián điệp nhỏ.”
Văn Dục Nguyệt: ...
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tần Duệ Tiêu hạ giọng, tự diễn: “Rất có khả năng kiếm được khoản tiền sữa bột này cho em. Nhưng mà, nhất định lần này phải giữ bí mật.” Còn giơ một ngón tay lên, “Suỵt” một tiếng.
Văn Dục Nguyệt làm bộ không nghe thấy nửa phần đầu, vì anh mà cảm thấy vui vẻ: “Thật sao? Thật tốt quá!”
Tần Duệ Tiêu nhìn vẻ mặt vui mừng không giả vờ của bạn nhỏ, cười khẽ một tiếng: “Ừm, lừa em làm gì.”
Văn Dục Nguyệt yên tâm: “Gần đây anh bận rộn như vậy, em còn tưởng hạng mục này sẽ rất khó giành được.”
Tần Duệ Tiêu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, tự thưởng cho mình: “Bọn anh đang cố gắng tăng tỷ lệ lên tối đa. Yên tâm, sẽ không để em phải chịu khổ vì theo anh đâu.”
Văn Dục Nguyệt hừ hừ: “Em mới không phải loại người như thế.”
Giọng điệu Tần Duệ Tiêu tinh tế dịu dàng: “Ừm, là anh không nỡ.”
Văn Dục Nguyệt lại đỏ mặt. Tuy rằng đã sớm biết Tần Duệ Tiêu là người nghiêm túc đáng tin cậy, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cậu vẫn rất khó chống cự được mị lực của anh. Có lẽ chắc là cậu tôn thờ kẻ mạnh.
Tần Duệ Tiêu thúc giục cậu đi ngủ sớm một chút: “Ngày mai nhiếp ảnh gia sẽ đến, không thể chơi điện thoại nữa, đi ngủ sớm đi.”
Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn nằm xuống nói chúc ngủ ngon.
Văn Dục Nguyệt vốn tưởng rằng chụp ảnh cưới là một chuyện rất đơn giản, không để trong lòng. Cho đến ngày hôm sau nhiếp ảnh gia đến cửa, cậu mới cảm thấy không ổn.
“Tại sao lại có nhiều trang phục nữ như vậy!”