Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt của Văn Dục Nguyệt trong suốt sáng ngời giống như một hoàng tử nhỏ ngây thơ chưa từng trải qua sự đời khiến Tần Duệ Tiêu như bị hút vào vòng xoáy không thể thoát ra được.

 

“Tuyệt vời! Cảm giác này rất tốt!” Nhiếp ảnh gia lớn tiếng tán thưởng.

 

Văn Dục Nguyệt hỏi ý kiến ​​của Tần Duệ Tiêu: “Chúng ta có thể chụp thêm vài tấm ảnh kiểu anh làm việc còn em đọc sách như thường ngày được không?”

 

Tần Duệ Tiêu đương nhiên đồng ý. Hai người đi tới phòng sách. Tần Duệ Tiêu phối hợp lấy ra một ít tài liệu không quan trọng bắt đầu phê duyệt còn Văn Dục Nguyệt ngồi ở bên giường đọc sách giáo khoa.

 

Cảnh tượng quen thuộc đến nỗi Văn Dục Nguyệt nhất thời quên mất mình còn đang chụp ảnh nên sau khi xem xong cậu vô thức nhìn về phía Tần Duệ Tiêu.

 

“Rất tốt! Ánh mắt này rất tốt!”

 

Một động tác nhỏ trong tiềm thức bị nhiếp ảnh gia vạch trần tại chỗ khiến Tần Duệ Tiêu ý thức được điều gì đó, anh mỉm cười nhìn máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia. Văn Dục Nguyệt thấy bản thân bị phát hiện ngay tại chỗ khiến cậu xấu hổ muốn dùng ngón chân đào một cái hố để nhảy xuống đó.

 

Buổi chụp hình ở nhà hoàn thành thuận lợi. Trong khi nhiếp ảnh gia đang xem lại ảnh và kiểm tra vấn đề thì Tần Duệ Tiêu ép Văn Dục Nguyệt vào một góc thấp giọng thương lượng cùng cậu: “Mặc một lần đi, ảnh chụp ra sẽ rất đẹp.” 

 

Văn Dục Nguyệt lập tức ý thức được anh đang nói cái gì nhưng bầu không khí buổi sáng quá tốt, không khí mập mờ tràn ngập một góc nhỏ khiến cậu không thể nói ra lời từ chối.

 

Tần Duệ Tiêu không biết từ lúc nào móc ra một cái thẻ ngân hàng nhét vào trong tay cậu: “Đây là thẻ lương của anh, từ nay về sau sẽ giao cho bạn nhỏ quản lý. Mỗi tháng anh sống bằng tiền tiêu vặt mà bạn nhỏ phát cho.”

 

Văn Dục Nguyệt đột nhiên bị nhét thẻ ngân hàng nghĩ: ... à, đàn ông gặp vấn đề là muốn dùng tiền để giải quyết.

 

Cậu đẩy người đàn ông đang bao vây mình ra: “Tránh qua một bên, em phải đi cất đã.” Không thể không nói, nghĩ đến sau này có thể quản lý túi tiền của sếp Tần, không ai có thể từ chối cảm giác này, vừa chua xót vừa sảng khoái!

 

Tần Duệ Tiêu lấy ra một chiếc váy đã chuẩn bị sẵn đưa cho cậu: “Bà xã thật tốt.”

 

Văn Dục Nguyệt đỏ mặt trừng mắt liếc anh đưa tay túm lấy váy rồi chạy lên lầu.

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nếu cậu đã đồng ý thì sẽ không nhăn nhó mặt mày nữa. Văn Dục Nguyệt cất thẻ ngân hàng vào két sắt và bắt đầu thay quần áo. Thay quần áo xong cậu yêu cầu nhóm tạo mẫu tạo lại kiểu dáng phù hợp.

 

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Văn Dục Nguyệt mở cửa phòng ngủ ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán, người đàn ông đang đợi ở cửa.

 

… Cậu luôn cảm thấy Tần Duệ Tiêu có chút nóng nảy không bình tĩnh như thường ngày, nhưng chắc có lẽ là ảo giác thôi.

 

Tần Duệ Tiêu đang chờ ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười cùng tiếng kinh hô của các nhà tạo mẫu và trang điểm. Không biết tại sao anh giống như chú rể vừa kết hôn, trong lúc thay quần áo anh cũng lo lắng khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

 

Cửa mở, Văn Dục Nguyệt bước ra ngoài. Cậu mặc một chiếc váy, phần cổ và thân trên không có trang trí gì chỉ có hai dây vải mỏng để lộ một phần lớn cổ và ngực. Cắt may vừa vặn làm nổi bật đường cong vòng eo, chiếc váy dài đến đầu gối để lộ bắp chân thon gọn.

 

Mái tóc hơi xoăn được chải chuốt chỉn chu trông đặc biệt mềm mại. Đôi mắt hạnh tròn trịa được kẻ viền mắt theo đường cong dài vừa gợi cảm vừa ngây thơ, khí chất ngược lại quyến rũ làm người khác điên cuồng.

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play