Văn Dục Nguyệt vừa tỉnh dậy, trời hơi sáng, người còn mơ mơ màng màng, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ trong phòng ngủ thì ngây dại.

 

Chẳng lẽ cậu lại xuyên lần nữa? Văn Dục Nguyệt cuống quít cúi đầu nhìn thoáng qua bụng dưới, chỉ thấy bụng dưới vẫn hơi nhô lên, trong lòng lại rơi lệ đầy mặt. Lần này còn mang theo đứa nhỏ xuyên qua?

 

Cậu cũng không mang dép lê, chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ vẫn là cảnh quang quen thuộc, Văn Dục Nguyệt ngây người một chút, xoay người chạy bịch bịch ra khỏi phòng ngủ nhìn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Cũng may là không có xuyên qua nữa. Chỉ là căn phòng mà cậu vừa mới tỉnh lại là...

 

Văn Dục Nguyệt đẩy cánh cửa bên cạnh ra, quả nhiên là phòng ngủ của mình, vậy phòng ngủ vừa rồi mà cậu ngủ chính là của Tần Duệ Tiêu!

 

Văn Dục Nguyệt trợn tròn mắt, ngày hôm qua lúc mình ngủ vẫn còn ở trên sô pha, sao vừa ngủ dậy đã ở trong phòng ngủ của ông chủ Tần. Chẳng lẽ là Tần Duệ Tiêu ôm cậu vào? Ngoại trừ anh, người khác không dám tùy tiện tiến vào phòng của anh.

 

Văn Dục Nguyệt do dự một chút, hỏi quản gia: “Bác quản gia, sếp Tần có về không ạ?”

 

Quản gia cười híp mắt nhìn chàng trai phản ứng chậm nửa nhịp, gật gật đầu.

 

“Là sếp Tần ôm cháu vào phòng ngủ của anh ấy ạ?”

 

“Đúng vậy.” Quản gia kiên nhẫn trả lời, nhìn ra suy nghĩ của Văn Dục Nguyệt, tiếp tục giải thích: “Sếp Tần vừa mới ra ngoài.”

 

Văn Dục Nguyệt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng. Bây giờ còn sớm, Tần Duệ Tiêu đã đi làm. Tình trạng bận rộn như vậy anh đã kéo dài khoảng một thời gian rồi. Có hơi lo lắng.

 

Khi trở lại phòng ngủ, lại đi ngang qua phòng ngủ của Tần Duệ Tiêu. Nghĩ đến lúc rời giường, dấu vết người bên cạnh từng ngủ vẫn còn, Văn Dục Nguyệt sinh ra một chút ảo não. Thời khắc lần đầu tiên thân mật, mà mình lại hoàn toàn ngủ thiếp đi!

 

Đây chính là, đây chính là lần đầu tiên chung chăn chung gối với Tần Duệ Tiêu đó. Vừa nghĩ tới Tần Duệ Tiêu không biết mang tâm tình gì ôm cậu lên giường anh, lại cùng anh nằm ở trên giường, Văn Dục Nguyệt cũng cảm giác mặt mình muốn chín đỏ. Cho tới trưa thì cậu vẫn còn ngây ngây ngốc ngốc, làm gì cũng có chút không yên tâm.

 

Hôm nay Văn Dục Nguyệt không có tiết, nhưng buổi chiều Hạ Lạc Chương có tiết, cậu đã hẹn với Hạ Lạc Chương buổi chiều đi học cùng cậu ấy. Văn Dục Nguyệt lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo một chút, không cần cả ngày đắm chìm trong loại cảm xúc khó hiểu này.

 

Vừa lúc nhân cơ hội này đi ra ngoài giải sầu, quên chuyện này đi! Văn Dục Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm.

 

Tài xế nhà họ Tần đưa cậu đến cổng trường đại học A, hội tụ với Hạ Lạc Chương. Đại học A là trường đại học hạng nhất toàn quốc, Văn Dục Nguyệt cảm thấy rất mới lạ, nhìn quanh.

 

Trong lúc nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình Hạ Lạc Chương nói đến anh trai Hạ Lãng tối hôm qua về nhà sớm hơn thường ngày, Văn Dục Nguyệt trong nháy mắt lại nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt không khống chế được nhanh chóng đỏ lên.

 

Hạ Lạc Chương ngạc nhiên nhìn Văn Dục Nguyệt đỏ mặt thành quả táo đỏ, nhạy bén đến mức không tầm thường: “Nói đi, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

 

Văn Dục Nguyệt khó có thể mở miệng. Loại chuyện này sao có thể nói với người khác chứ, hơn nữa nói ra người khác khẳng định cũng không hiểu, chồng chồng tân hôn cùng giường chung gối sao lại đỏ mặt thành như vậy.

 

A a a a! Mỗi lần vào lúc như vậy, cậu lại vì da mặt mỏng của mình mà phát điên. Vì sao cậu lại dễ dàng đỏ mặt như vậy chứ!

 

Hạ Lạc Chương rất dám nghĩ, mịt mờ hàm súc nói: “Anh ấy đùa giỡn lưu manh với cậu à?”

Văn Dục Nguyệt bị lời nói thẳng thừng của cậu ấy làm cho ho khan, Hạ Lạc Chương như có điều suy nghĩ: “Xem ra là vậy rồi.”

 

“Không phải không phải.” Văn Dục Nguyệt nắm lấy tay cậu ấy, cố gắng ngăn cản suy nghĩ nguy hiểm này của cậu ấy: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

 

Hạ Lạc Chương dù bận vẫn ung dung nói: “Tớ nghĩ thế nào?”

 

Văn Dục Nguyệt nói không nên lời, ấp úng.

 

Hạ Lạc Chương vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu, lời nói thấm thía: “Phải cẩn thận nha, thời kỳ đặc thù không nên nuông chiều đàn ông, biết không?” ( truyện trên app T Y T )

 

Văn Dục Nguyệt không giải thích được, chỉ có thể mạnh mẽ che miệng cậu ấy: “Tớ biết rồi, cậu đừng nói nữa QAQ.”

 

Lại là một ngày gần tám giờ mới về nhà, lúc Hạ Lạc Chương về đến nhà, giống như thường ngày, anh trai còn chưa có về nhà. Cậu ấy nôn nóng ngồi phịch xuống sô pha, hăng hái bừng bừng lấy điện thoại ra nói chuyện với anh trai.

 

“... Mọi chuyện chính là như vậy. Thật sự không nhìn ra, sếp Tần lại là loại người này.”

 

“Nhóc con, nghĩ lung tung cái gì đấy, không được nói bậy.”

 

Hạ Lạc Chương nhìn anh trai nghiêm túc cứng nhắc trả lời, “hứ” một tiếng, đứng dậy đi làm bài tập thầy giáo giao ở trên lớp.

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hạ Lãng nghiêm túc giáo dục em trai xong, quay đầu đã trêu chọc Tần Duệ Tiêu: “Nghe nói tối hôm qua cậu đùa giỡn lưu manh hả?”

 

Tần Duệ Tiêu nhíu mày: “Nói hươu nói vượn, cái này cậu cũng tin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play