Hạ Lạc Chương đụng đụng Văn Dục Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Cậu có cảm thấy hình như bọn họ đang nói về chúng ta không?"

Văn Dục Nguyệt cũng chú ý tới. Các sinh viên ở hàng đầu châu đầu thì thầm với nhau, thỉnh thoảng có người quay xuống nhìn họ, sau khi chạm mắt, họ lại quay đi như bị điện giật.

Nhìn thấy các bạn cùng lớp cầm điện thoại di động trong tay thì thầm, Văn Dục Nguyệt cũng lén mở điện thoại xem thử đã có chuyện gì. Nhưng cậu không tìm thấy gì cả, hot search chẳng có gì nổi bật, danh bạ cũng rất im lặng, chẳng có ai liên lạc với cậu.

Không thu hoạch được gì, Văn Dục Nguyệt khó hiểu cất điện thoại đi.

Chuông tan học vang lên, sinh viên thu dọn cặp sách, vội vã đến nhà ăn giành cơm, khi đi ngang qua Văn Dục Nguyệt cũng không quan tâm mà liếc nhìn cậu.

Có lẽ cũng không phải việc gì quan trọng lắm. Nghĩ như vậy, Văn Dục Nguyệt nhanh chóng vứt bỏ sự ngờ vực ra sau đầu.

Hạ Lạc Chương hưng phấn kéo cậu: "Đi thôi! Phố ẩm thực ở cửa Nam đại học D có rất nhiều đồ ăn ngon, cậu muốn ăn ở tiệm nào chúng ta liền ăn ở tiệm đó!"

Khi đến phố ăn uống, Văn Dục Nguyệt nhìn con phố đầy cá nướng, gà om, lẩu, bánh cuốn, cháo niêu, bao tử gà, cơm niêu, đồ nướng, bún... mà rơi vào tình trạng rối rắm hơn bao giờ hết!

Cuối cùng vẫn là Hạ Lạc Chương đưa ra quyết định: "Chúng ta đi ăn cá nướng đi! Tớ cảm thấy quán cá nướng này là ngon nhất ở đây, mấy tiệm khác sau này tớ sẽ đi ăn cùng cậu." Bọn họ đã hẹn trước, chỉ cần đến trường, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.

Hạ Lạc Chương dẫn cậu đến tiệm cá nướng, gọi món cá Thanh Giang hơi cay cay.

Bên trong tiệm cá nướng rất sạch sẽ, chỗ ngồi là phòng nửa kín nửa hở, rất có tính riêng tư, ở ghế bên cạnh cũng chỉ nghe được tiếng mà không nhìn thấy người.

Trong lúc chờ cá nướng chín, Văn Dục Nguyệt nhấp một ngụm trà sữa, nghe Hạ Lạc Chương kể lại một số chuyện buồn cười thú vị xảy ra ở trường, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Hạ Lạc Chương nói không ngừng nghỉ suốt hai mươi phút mới dừng lại uống một ngụm nước cho dễ thở.

Cậu ấy vừa dừng lại uống nước thì từ chỗ ngồi bên cạnh vang lên tiếng bàn tán.

“Cậu có biết sáng nay Tần Duệ Tiêu đã đến trường chúng ta không?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Văn Dục Nguyệt suýt chút nữa bị sặc: "Khụ, khụ, khụ..."

Hạ Lạc Chương nhanh tay vỗ lưng giúp cậu thuận khí: "Uống từ từ thôi."

Văn Dục Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, hai người không hẹn mà cũng vểnh tai lên nghe bàn bên tám chuyện.

"Cậu không biết? Có người chụp ảnh đăng lên trang web của trường, tớ tìm cho cậu xem. Trang web của trường bây giờ toàn thấy chuyện này, thế mà cậu cũng không biết!” ( truyện trên app T Y T )

Cuối cùng Văn Dục Nguyệt cũng hiểu rõ. Cậu không biết trường học có trang web riêng nên cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đây nè, người này là Tần Duệ Tiêu, tớ không hề lừa cậu.”

Văn Dục Nguyệt tìm thấy giao diện đăng nhập của web trường, vụng về nhập số sinh viên và số CCCD của mình, cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của sự việc. Hạ Lạc Chương cũng thò đầu qua chỗ cậu cùng xem.

Trang web của trường đại học D được chia thành nhiều khu vực, khu vực trò chuyện đã bị các bài đăng liên quan đến Tần Duệ Tiêu chiếm đóng, không khó để nhận ra trong đó có cả bóng dáng Văn Dục Nguyệt.

“Có ai biết nam sinh mà Tần Duệ Tiêu đang ôm là ai không?”

“Đã nửa ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa biết người ta là ai à?”

"Báo cáo - Một bạn học lớp 1 khoa Lịch sử, sinh viên năm hai, xác nhận đó là Văn Dục Nguyệt của lớp bọn họ!"

Văn Dục Nguyệt run rẩy: Làm sao có thể bị tìm ra nhanh như vậy?

Cậu nhấp vào bài đăng, ở trong đó có không ít bạn cùng lớp nhận ra cậu đã vào xem. Văn Dục Nguyệt tiếp tục lướt xuống.

"Ui ui, là công khai tình yêu đúng không?”

“Lầu trên, cũng có thể là em trai hoặc họ hàng của ông chủ Tần mà.”

“Hừm, nhìn mặt thì không giống họ hàng lắm đâu.”

"Hơn nữa cách họ nắm tay cũng rất thân mật. Dù là họ hàng, đàn ông cũng sẽ không nắm tay như thế này, trừ khi là trẻ em dưới sáu bảy tuổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play