Văn Dục Nguyệt và Hạ Lạc Chương đi không có mục đích, chỉ đi dọc theo con đường trong khuôn viên trường, vừa trò chuyện về những tin đồn gần đây của giới nhà giàu, vừa làm quen với môi trường trong khuôn viên trường Đại học D.
Nhắc tới một chuyện, thì Hạ Nhạc Chương không khỏi bĩu môi, phàn nàn: “Mỗi lần đám Vương Tiêu Huyến nhìn thấy tớ, toàn ra vẻ xa cách trịch thượng, làm ra vẻ như mình che giấu tốt lắm vậy.”
Gia đình Hạ Lạc Chương là một nhà giàu mới nổi, giàu lên là nhờ anh trai cậu ấy, có kỹ thuật trong tay thì thị trường sẽ nhanh chóng mở rộng. Cho nên nhà họ Vương là nhà giàu đứng đầu và cũng là người đang nắm giữ những ngành công nghiệp cũ đã bắt đầu suy thoái, vẫn luôn coi thường nhà họ Hạ, hơn nữa bọn họ không hề nhận ra được nguy cơ trong sự thay đổi của nền công nghiệp.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tần Duệ Tiêu sớm đã nhận ra sự luân phiên của các động lực cũ và mới, không chỉ phân bổ số tiền khổng lồ để tăng cường đầu tư vào công nghệ, mà anh còn hợp tác với nhà họ Hạ, để cùng phát triển các dự án trước. Tần Duệ Tiêu không hề coi thường nhà họ Hạ, ngược lại, anh còn rất xem trọng về sự phát triển trong tương lai của nhà họ Hạ.
Vì vậy, khi Hạ Lạc Chương ở bữa yến tiệc được sếp Tần giao phó cho chăm sóc Văn Dục Nguyệt, thì Hạ Lạc Chương cảm thấy rất vui vẻ khi được tiếp xúc với cậu. Người có thể kết hôn với sếp Tần thì nhất định phải có điều gì đó đặc biệt hơn người, và hơn nữa nhất định không phải là loại người nông cạn và kiêu ngạo.
Sau khi quen biết Văn Dục Nguyệt, thì Hạ Lạc Chương phát hiện ra cậu tốt như trong tưởng tượng, nhưng vẫn còn có một số khác biệt. Lúc đầu cậu ấy luôn nghĩ, người sếp Tần thích, phải là người đẹp xuất chúng trầm tĩnh đoan trang thì mới có thể sánh ngang với anh ấy được. Thế nhưng cậu ta phát hiện ra, kết quả là, Văn Dục Nguyệt mới chỉ phù hợp với tiêu chuẩn là người đẹp mà thôi.
Văn Dục Nguyệt có tính cách ngây thơ dễ thương, sôi nổi và vui vẻ, vô tư như một cậu chủ nhỏ được nuông chiều. Sếp Tần lại thích những người như vậy, thì có thể nói là bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người.
Văn Dục Nguyệt nghe Hạ Lạc Chương phàn nàn, thì vội vàng đụng cậu ấy, khuyên cậu ấy không nên để tâm đến thái độ của những người đó.
Hạ Lạc Chương cảm động gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Văn Dục Nguyệt sửng sốt một lúc, thì mới phản ứng lại. Bởi vì những người đó coi thường Hạ Lạc Chương, cho nên còn coi thường thân thế của cậu hơn, nhưng cũng có thể là do bọn họ sợ thế lực của nhà họ Tần, cho nên ngoài mặt mới giả vờ diễn kịch cùng cậu, nghĩ cũng biết là vì sự ích kỷ cho nên bọn họ sẽ không nói như thế với cậu, sao bọn họ dám nhắc đến cuộc hôn nhân của Tần Duệ Tiêu và cậu được chứ. ( truyện trên app T Y T )
Văn Dục Nguyệt không để trong lòng, thực ra cậu cảm thấy bọn họ nghĩ như vậy thì mới hợp với lẽ thông thường! Tần Duệ Tiêu và cậu đã quen với việc bọn họ luôn nói họ đẹp đôi nọ đẹp đôi kia rồi. Văn Dục Nguyệt luôn nghĩ rốt cuộc bọn họ làm sao có thể nhìn thấy được bọn họ rất xứng đôi được kia chứ.
Đã gần đến giờ vào lớp, Văn Dục Nguyệt và Hạ Lạc Chương ngồi ở hàng ghế sau trong lớp. Sau khi các bạn cùng lớp nhìn thấy cậu, thì sửng sốt một chút, họ thì thầm một lúc, cũng có mấy người bạn cùng lớp hướng ngoại đi ra chào đón cậu: "Văn Dục Nguyệt, cuối cùng cậu đã trở lại rồi? Mấy tháng nay cậu làm gì mà xin nghỉ lâu thế, chúng tớ cứ nghĩ là cậu sẽ không đến lớp nữa. Có hỏi thầy, thì thầy cũng nói không biết.”
Quan hệ của nguyên chủ với bạn cùng lớp ở mức bình thường, cách đây một thời gian thì các bạn cùng lớp mặc dù tò mò tại sao cậu đã lâu không đến lớp, nhưng bọn họ cũng không phí sức đi nghe ngóng, trao đổi mấy câu đã quên mất cậu. Mà bên phía trường học sớm đã được Tần Duệ Tiêu đánh tiếng rồi, cho nên chuyện riêng tư của Văn Dục Nguyệt bị lộ càng khó có khả năng xảy ra. Nên không ai trong lớp biết rằng cậu đã kết hôn và có thai rồi.
Văn Dục Nguyệt không có ý định nói về tình hình hiện tại của mình. Dù sao cũng chỉ có số ít người kết hôn sinh con khi đang học đại học, nếu nói ra chắc chắn sẽ bị các bạn cùng lớp coi là người hiếm lạ bị vây xem, đến lúc đó thì Văn Dục Nguyệt cũng sẽ không được tự nhiên mà đi học nữa.
Văn Dục Nguyệt cười: “Ở nhà có việc, cho nên xin nghỉ phép.”
"Ồ ~ ra là vậy." Các bạn học còn muốn hỏi thêm, nhưng giáo viên đã vào lớp, thế là giờ học cũng sắp bắt đầu, cho nên họ chỉ có thể quay về chỗ ngồi của mình trước.
Tiết học kéo dài một tiếng rưỡi, khi buổi học sắp kết thúc, tiếng ồn ào trong phòng đột nhiên trở nên lớn hơn. Văn Dục Nguyệt vốn tưởng rằng là do sắp tan học, nhưng sau khi các bạn sinh viên ở hàng đầu thường xuyên quay đầu lại nhìn cậu, thì cậu mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.