Sau khi soạn sách vở cần mang theo ngày mai, ghi chép lại bài vở gần nhất, Văn Dục Nguyệt ngồi trên giường đung đưa chân, vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ vừa vui vẻ gõ chữ thảo luận với Hạ Lạc Chương về hành trình ngày mai.

Tần Duệ Tiêu nhìn Văn Dục Nguyệt không ngừng lắc lư chân nhỏ, hoàn toàn đắm chìm trong cuộc trò chuyện, hơn nữa cũng không chú ý tới anh khi anh đến, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất mãn và bi thương.

Biết nhóc con cuối cùng cũng có thể ra ngoài cho thoáng thì Tần Duệ Tiêu cũng không nói gì, mà chỉ đi tới xoa xoa đầu cậu: “Đã mười giờ rồi, nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ không ngủ được. Mau đi ngủ đi.”

Văn Dục Nguyệt cũng không hề để ý đã muộn như vậy rồi, cho nên có chút giật mình, nhanh chóng nói lời tạm biệt với Hạ Lạc Chương, sau đó mới chui vào trong chăn và nằm xuống, ngoan ngoãn nói chúc ngủ ngon với Tần Duệ Tiêu.

Tần Duệ Tiêu nhìn cái đầu nhỏ thò ra từ trong chăn, đột nhiên có chút mềm lòng: “Sáng mai tôi sẽ đưa em đi học.”

Văn Dục Nguyệt sửng sốt, đôi mắt hạnh mở to: “Nhưng chín giờ sáng mai tôi mới đi. Liệu có làm trễ công việc của anh không? Đợi anh đưa tôi đi xong rồi lại đến công ty thì cũng đã gần mười giờ rồi.”

Tần Duệ Tiêu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu: "Không cần phải lo lắng, đưa em đi xong vẫn còn thời gian. Ngày mai là ngày đầu tiên em đi học cho nên tôi muốn đưa em đi, sau này tài xế sẽ đưa em đi.”

Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Duệ Tiêu thấp giọng nói: “Chúc ngủ ngon.” Sau đó thì anh tắt đèn phòng ngủ, bước ra khỏi cửa.

Sáng sớm hôm sau, Văn Dục Nguyệt tắm rửa xong, chọn ra một bộ quần áo rộng thùng thình. Đợi sau khi mặc vào thì bộ quần áo rộng rãi đó đã có thể che đi phần bụng dưới của cậu rồi, hơn nữa nhìn từ ngoài cũng không thấy kỳ lạ.

Tần Duệ Tiêu đưa cậu đến cổng trường. Hạ Lạc Chương đã đợi sẵn ở đó. Cậu ta vẫy tay với hai người ra hiệu: “Bên này!”

Tần Duệ Tiêu bước xuống xe, khí chất bất phàm và logo xe sang đã khiến cho các bạn sinh viên đi ngang qua không kiềm chế được mà phải ngoái lại nhìn mấy lần.

Văn Dục Nguyệt cũng xuống xe, khi cậu nhìn thấy dòng người ra vào ở cổng trường và những ánh mắt đổ dồn về mình thì có chút căng thẳng.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tần Duệ Tiêu đã quen trở thành trung tâm của sự chú ý, cho nên anh tự nhiên nắm lấy tay Văn Dục Nguyệt, tụ họp với Hạ Lạc Chương: “Lạc Chương, phiền cậu giúp tôi chú ý tới Văn Văn một chút. Hiện tại Văn Văn em ấy vẫn còn chưa nhìn thấy rõ bụng, nếu có người không biết tốt xấu mà gây phiền phức cho em ấy thì nhớ tránh xa một chút.”

Hạ Lạc Chương vỗ ngực: "Sếp Tần, anh yên tâm, cứ để em lo!”

Tần Duệ Tiêu lại dặn dò Văn Dục Nguyệt vài lần, rồi mới rời đi.

Hạ Lạc Chương nhìn bóng lưng của người đứng đầu nhà họ Tần rời đi, trong lòng có chút kinh ngạc nói: “Tớ vẫn chưa quen với phong cách yêu đương như vậy của sếp Tần. Ánh mắt nghiêm khắc như vậy, chỉ có cậu mới có thể chịu nổi anh ấy thôi.”

Văn Dục Nguyệt cảm thấy áy náy khi để người khác hiểu lầm Tần Duệ Tiêu như vậy, nhưng cậu cũng không thể nói nguyên chủ đã làm những gì, cho nên chỉ có thể yếu đuối giải thích: “Không đâu, mấy tháng nay sức khỏe của tớ rất kém, cho nên đã khiến anh ấy sợ hãi, căng thẳng quá mới vậy, cậu đừng trách anh ấy.”

Hạ Lạc Chương đột nhiên vui mừng: "Cậu thật sự đã hướng về sếp Tần rồi. Được rồi, tớ không nói về anh ấy nữa.” Nói xong, cậu ấy liền làm động tác kéo khóa miệng một cách buồn cười.

Văn Dục Nguyệt cảm thấy vừa quẫn bách vừa xấu hổ, cho nên nhẹ nhàng gõ cậu ta một cái. Ôi, sao mọi người đều nói sếp Tần thích cậu nhiều đến vậy, hơn nữa cậu đã xem qua nguyên tác rồi, sếp Tần là vì tinh thần trách nhiệm cho nên mới chịu ở cùng cậu, không hề có một chút ý niệm gì gọi là thích cả. Nhưng không biết khi bị trêu chọc, sếp Tần có xấu hổ hay không, còn cậu thì bị trêu chọc cũng không sao. Nếu cậu và Tần Duệ Tiêu cùng bị người khác trêu chọc, cậu nghĩ đến việc Tần Duệ Tiêu ở bên cạnh cậu, thì cậu đã muốn đào một cái hố mà chui vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play