Lại một lần kiểm tra sức khỏe, các chỉ số của Văn Dục Nguyệt về cơ bản đều nằm trong phạm vi bình thường, thế là bác sĩ Lý cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, cho nên còn khen ngợi cậu mấy câu, cuối cùng còn không quên cảnh cáo cậu: “Đó là vì cậu còn trẻ, cho nên cơ thể mới có thể điều chỉnh nhanh như vậy. Lần sau lại thế nữa, xem cậu có ăn được thế nữa không." Văn Dục Nguyệt liên tục gật đầu, hơn nữa còn biểu thị thái độ tích cực tiến bộ của mình.
Có trong tay báo cáo khám sức khỏe, cho nên Văn Dục Nguyệt tràn đầy tự tin đề nghị được đến trường đi học.
Trong lòng Tần Duệ Tiêu không thấy yên tâm. Bởi vì là lần đầu được làm bố, cho nên anh khó tránh khỏi có chút lo lắng về Văn Dục Nguyệt và đứa bé. Nhưng anh biết rõ mình không thể ép cậu ở nhà một mình không cho đi đâu cả, nếu không thì cậu sẽ buồn chán.
Nếu anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho cậu thì tốt, giống như anh đã đưa cậu đến công ty vài ngày trước. Nhưng gần đây, anh lại bắt đầu chuẩn bị đấu thầu một dự án lớn của chính phủ. Mặc dù so với các công ty khác, mọi phương diện của Tần thị nhìn thì đều chiếm được ưu thế rất lớn so với các công ty khác, nhưng dự án phát triển này quá lớn, so với dòng vốn chính của một mình Tần thị thì lại không đủ, cho nên cần phải hợp tác với các công ty khác để phát triển, và tình hình phải đối mặt lại càng phức tạp hơn.
Anh không có đủ thời gian bầu bạn với Văn Dục Nguyệt, cho nên đành phải để nhóc con tự đi ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của bạn nhỏ, Tần Duệ Tiêu nhéo mặt cậu, lo lắng dặn dò: "Dù đi đâu cũng phải dẫn theo trợ lý, nếu không muốn trợ lý đi theo thì chỉ cần yêu cầu anh ta cách xa em ra chút, nhưng em nhất phải dẫn anh ta theo, hiểu không? Hiện tại có nhiều người biết em đang mang thai. Nếu lỡ có người nào đó không có mắt nhìn lại dám đến gây phiền phức cho em, thì trợ lý sẽ giúp em giải quyết. Bình thường khi em ở trong lớp, thì bảo trợ lý đứng đợi ở gần tòa giảng đường.”
"Vâng!" Văn Dục Nguyệt không ngờ Tần Duệ Tiêu lại đồng ý dễ dàng như vậy, cho nên hai mắt cậu sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc. Nhưng thực ra cậu cũng không có ý định đi học hết năm học này, cậu dự định nhân lúc cơ thể còn nhẹ nhàng, học xong kỳ này này để trải nghiệm cảm giác được đến trường, hơn nữa còn có thể thả lỏng tâm tình mà lại còn mở mang được đầu óc nữa. Đợi sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trải qua kỳ nghỉ hè, khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, lúc đó cũng chỉ còn mười tuần nữa là đến kỳ sinh. Chương trình học của năm ba sẽ ít, chỉ học rải rác mấy môn, mà lúc đó đi học thì sẽ rất bất tiện, cũng sẽ tồn tại mối nguy hiểm sinh non. Hơn nữa cậu cũng không quên chuyện nguyên chủ trong sách đã chết khi sinh con, cho nên cậu sẽ không đùa với cơ thể mình.
Văn Dục Nguyệt báo tin này cho Hạ Lạc Chương. Hạ Lạc Chương lập tức trả lời cậu, vào ngày đầu tiên đi học, cậu ấy đã đến trường học cùng Văn Dục Nguyệt.
Các bạn sinh viên của các trường đại học trong thành phố sẽ thường đến thăm nhau, cho nên Hạ Lạc Chương cho dù là sinh viên của trường đại học A, nhưng cậu ấy cũng rất quen thuộc trường đại học D.
Ở một môi trường xa lạ mà lại có thể thích nghi cùng với một người quen thuộc, cho nên Văn Dục Nguyệt tự nhiên sẽ cảm thấy rất vui, thế là cậu đã hẹn gặp đối phương ở cổng phía tây của trường đại học D, sau đó hai người sẽ đi dạo một vòng quanh trường đại học D, rồi đến khu giảng đường.
Buổi tối, Văn Dục Nguyệt lục bản đồ khuôn viên trường Đại học D và lịch trình khóa học của nguyên chủ, đồng thời xác định xem tòa giảng đường nằm ở đâu, để tránh ngày mai cậu không hề biết gì về Đại học D, thậm chí còn không hiểu biết nhiều như những sinh viên trường Đại học A.