Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Ngụy đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó còn lâu mới chấm dứt.

Sau khi nhà họ Vương trở về, Vương tổng nói đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc, lông mày nhíu chặt: “Tiêu Huyến, con cứ tiếp tục liên lạc với Tần tổng, bố không tin cậu ta có thể sống với một người đàn ông.”

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, bà Vương cũng ủng hộ lời nói của chồng: “Ông Tần và bà Tần chỉ khoe khoang bên ngoài thôi, nhà họ Tần có một khối tài sản lớn như vậy làm sao chỉ cần một đứa con.” Việc con trai mang thai là cực kỳ hiếm. Sinh được đứa con này đã là điều may mắn rồi, không thể nào sinh được đứa thứ hai. Suy bụng ta ra bụng người, bà Vương khẳng định cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài được lâu.

Vương Tiêu Huyến đầy tham vọng, không chịu thua “nhóm bạn thân” của mình. Đương nhiên, cô ta phải cưới người tốt nhất, dù sao vị trí vợ của Tần tổng cũng phải là của cô ta.

Có rất nhiều gia đình khác có cùng ý tưởng với nhà họ Vương, cuộc nói chuyện tương tự đang diễn ra ở khắp mọi nơi.

Nhà họ Ngụy. 

Nửa đêm, Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc cuối cùng cũng trở về nhà, kể về tất cả những chuyện xảy ra trong ngày, đồng thời suy nghĩ đến ý định của ‘bà Tần’ là gì khi xuất hiện vào tối nay.

Ngụy Xuyên trầm ngâm: “Xem ra tình cảm của vợ chồng sếp Tần rất tốt. Với tính cách của Tần Duệ Tiêu, có lẽ hai người họ sẽ tiếp tục như vậy.”

Hà Đan Diệc cũng chậm rãi nói: “Không chắc chắn. Tối nay em có nhìn qua Văn Dục Nguyệt một lúc, cậu ấy không ngây thơ như vẻ bề ngoài, em có linh cảm rằng sau này cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.”

Ngụy Xuyên tin tưởng phán đoán của vợ. Tối nay anh ta chỉ chào hỏi Văn Dục Nguyệt một lần, cũng không dài bằng Đan Diệc ở bên cạnh cậu. Hơn nữa, Đan Diệc nhìn người vẫn luôn rất chính xác, tối nay anh ta và Văn Dục Nguyệt gặp nhau lần đầu tiên, không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên không cần phải bôi nhọ cậu. Anh ta chỉ thấy hơi tò mò: “Anh thật sự không thể tưởng tượng được, Văn Dục Nguyệt nhìn qua trông khá ngoan ngoãn.” ( truyện trên app T Y T )

Hà Đan Diệc cười khẽ: “Ngoại hình không phản ánh tính cách của một người.”

Ngụy Xuyên không quan tâm: “Chuyện của nhà họ Tần, nói đến cùng cũng không liên quan gì đến chúng ta. Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ngủ sớm đi. Mấy ngày qua em lo lắng cho bữa tiệc, ngủ không ngon, vất vả rồi.”

Hà Đan Diệc mỉm cười, nằm xuống nhắm mắt lại.

Trong lòng cậu ta không tự tin như bề ngoài, trên thực tế, cậu ta cũng đang tự hỏi tại sao nhà họ Tần lại đưa Văn Dục Nguyệt đến bữa tiệc tối nay. Chuyện mấy tháng trước, Văn Dục Nguyệt đã bất hòa với nhà họ Tần rồi. Cho dù sau này cậu ta có cắt đứt liên lạc với Lý Chính Cường cũng không dễ dàng đảo ngược suy nghĩ trong lòng người nhà họ Tần.

Trong lòng Hà Đan Diệc dấy lên nỗi bất an, luôn cảm thấy có gì đó vượt quá dự liệu của cậu ta.

Vài ngày sau, công ty của Ngụy Xuyên có một mối quan hệ hợp tác nhỏ với nhà họ Tần. Ngụy Xuyên vốn định để cấp dưới đi cùng như bình thường, nhưng Hà Đan Diệc đề nghị hai người bọn họ sẽ tự đi qua.

Hà Đan Diệc cũng nghĩ ra một lý do chính đáng: “Từ lần đến dự bữa tiệc nhà chúng ta lần trước thì Văn Dục Nguyệt vẫn chưa ra ngoài, chúng ta đi tới quan tâm cũng có thể thể hiện sự hợp tác chân thành, nếu sau này có hợp tác thì chúng ta cũng có thể khiến nhà họ Tần ưu tiên cho chúng ta.”

Ngụy Xuyên cảm thấy vợ nói đúng, vì vậy đã gọi điện hẹn trước buổi chiều với Tần tổng, hẹn gặp ở phòng làm việc của Tần tổng.

Đến thời gian hẹn vào buổi chiều, Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc cũng đến cửa tổng công ty của nhà họ Tần. Trợ lý đã nhận được lệnh đang đợi ở cửa dẫn bọn họ lên văn phòng của Tần tổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play