Sau khi đẩy cửa văn phòng làm việc của Tần tổng ra, Ngụy Xuyên và Hà Đan Dược đều sững sờ trước cảnh tượng bên trong.

Chỉ thấy phía sau bàn làm việc của tổng giám đốc, Văn Dục Nguyệt đang ngước mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt tủi thân rơi nước mắt như thể vừa bị bắt nạt. Tần Duệ Tiêu đặt hai tay lên bàn che chắn cho cậu, nhìn thấy bọn họ đi vào thì mới chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh mời bọn họ ngồi xuống.

Ngụy Xuyên: Sếp Tần chơi đùa cũng rất thoáng…

Văn Dục Nguyệt đứng dậy muốn chạy nhưng Tần Duệ Tiêu nhẹ nhàng đè cậu lại, để cậu ngoan ngoãn ngồi sau bàn làm việc.

Văn Dục Nguyệt không thể rời đi, vì vậy sau khi thấp giọng chào hỏi Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc, cậu bèn cúi đầu đọc sách, cố gắng bình tĩnh nhập tâm đọc. Ai biết được chủ đề của mọi người từ bàn việc kinh doanh đã quay trở lại tới cậu.

Hà Đan Diệc mỉm cười hỏi cậu: “Văn Văn, sao cậu không ra ngoài chơi? Mấy ngày trước, tôi còn tưởng cậu muốn đi ra ngoài, nghĩ hôm nào sẽ kéo cậu đi chơi. Không ngờ mấy ngày nay cũng không gặp lại cậu.”

Không đợi Văn Dục Nguyệt kịp lên tiếng, Tần Duệ Tiêu đã trả lời thay cậu: “Do tôi lo lắng thôi. Văn Văn không thích mang theo vệ sĩ khi ra ngoài, mà không dẫn theo thì tôi lại lo lắng. Cũng may Văn Văn hiểu chuyện nên không ra ngoài chơi. Vậy nên, tôi sợ em ấy ở nhà cả ngày sẽ chán nên mấy ngày nay mới đưa em ấy đến công ty đi dạo.”

Nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Xuyên và những người khác, Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu biểu thị những gì Tần Duệ Tiêu nói là đúng.

Hà Đan Diệc không nói thêm gì nữa, quay đầu nói về sự hợp tác giữa hai gia đình.

Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc cũng tán gẫu thêm một chút về chuyện làm ăn, sau đó đứng dậy rời đi. Bước ra khỏi cửa công ty, Ngụy Xuyên nhớ lại những gì vợ mình đã nói mấy ngày trước, có chút khó hiểu: “Tính cách Văn Dục Nguyệt trông rất tốt, Tần Duệ Tiêu cũng quan tâm đến cậu ấy.”

Hà Đan Diệc hừ nhẹ: “Nếu anh không tin, vậy chúng ta cứ chờ xem.”

Ngụy Xuyên vội vàng dỗ dành cậu ta: “Sao anh lại không tin chứ. Dù sao, bất kể họ làm gì cũng không liên quan gì đến chúng ta.” Anh ta lại không phát hiện ra ánh mắt Hà Đan Diệc đã tối sầm.

...

Sau khi nhìn bóng dáng hai người nhà họ Ngụy biến mất, Văn Dục Nguyệt trừng mắt nhìn người đàn ông đang quậy phá, tức giận nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến đây nữa, anh cứ chọc tôi, hôm nay tôi còn chưa đọc xong cuốn sách này nữa.” Bây giờ cậu đang học tại trường đại học nguyên chủ học, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Trước đây cậu không có kiến thức cơ bản nào, cần phải bổ sung rất nhiều thứ, đọc sách cũng rất lâu.

Tuy rằng Tần Duệ Tiêu chắc chắn có cách để cậu lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp một cách thuận lợi, nhưng đi học không chỉ là ước mơ bấy lâu nay của cậu mà còn có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về thế giới này, cậu không muốn dùng thế lực của Tần Duệ Tiểu để bỏ qua giai đoạn này, cậu rất thích quá trình học tập. ( truyện trên app T Y T )

Lúc mới bắt đầu, khi Tần Duệ Tiêu nói sẽ đưa cậu đến công ty để cậu ra ngoài đi dạo, Văn Dục Nguyệt còn khá mong chờ, vui vẻ mang theo thảm yoga và sách cậu thường đọc đến đây. Kết quả là khi cậu đang tập yoga, Tần Duệ Tiêu ở bên cạnh không ngừng sợ hãi muốn cậu dừng lại, khi cậu đang đọc, anh lại ba hoa nói về những gì cậu đang đọc, nói hoa mỹ là đọc mở rộng.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Văn Dục Nguyệt cảm thấy tay mình ngứa ngáy, gan cũng lớn, cho nên hôm nay cậu để Tần Duệ Tiêu nếm thử nắm đấm sắt chính nghĩa của mình, nhưng ngay lập tức cậu đã bị anh nhìn thấu, bị anh ôm đặt dưới người.

Văn Dục Nguyệt: QAQ Tôi không sao, nhưng tôi hơi nhớ mẹ Tần.

May mắn, vào lúc này Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc cũng đến để cứu cậu khỏi tình trạng khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play