Hạ Lãng bị đâm một dao, nhưng vẫn cứng rắn tiếp tục nói: “Không ngờ trong hôn nhân sếp Tần là người như vậy."
Tần Duệ Tiêu chưa kịp nói gì thì một tiếng cười ha ha xen vào: “Sếp Tần có dã tâm cao cả, tự nhiên sẽ không bị tình yêu của con người cản trở.”
Người đến là chủ nhà họ Vương, cùng với vợ con ông ta. Nhà họ Vương từng là gia tộc lớn mạnh nhất, chủ yếu làm nghề sản xuất. Những năm gần đây, ngành sản xuất không còn hưng thịnh như những năm trước, nhà họ Vương đã cố gắng chuyển hướng sang các lĩnh vực mới nổi như Internet, tuy nhiên do thiếu kinh nghiệm và người tài nên liên tục gặp thất bại, đang dần rơi khỏi vị trí đầu tiên. Vì vậy, nhà họ Vương cần khẩn trương mượn sức những đối tác mạnh để lấy lại vinh quang trước đây. Và nhà họ Tần là sự lựa chọn hàng đầu của họ.
Vương tổng đích thân đến chúc rượu Tần Duệ Tiêu. Bố Tần và mẹ Tần gần như đã giao quyền lực cho Tần Duệ Tiêu, mặc dù thỉnh thoảng bọn họ có xử lý công việc của công ty nhưng chỉ làm đệm cho việc chuyển giao quyền lực. Bây giờ Tần Duệ Tiêu là người đứng đầu nhà họ Tần, là người đứng đầu trẻ nhất. Sự thay đổi thế hệ của nhà họ Tần không phải là chuyện nhỏ nhặt, tất cả những gia tộc có mặt ở đây đều biết chuyện này, đương nhiên Vương tông cũng biết nên tự mình đến mượn sức Tần Duệ Tiêu.
Vương tổng mỉm cười nói: "Tần tổng, tôi kính cậu một ly."
Tần Duệ Tiêu uống một ngụm.
Con gái nhà họ Vương chủ động bước tới: "Tần tổng, tôi kính ngài một ly, ngài cứ tùy ý."
Tần Duệ Tiêu chỉ khẽ chạm môi. Con gái nhà họ Vương uống hết một ly, sắc mặt bỗng trở nên đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, dưới ánh đèn trông rất quyến rũ.
Vương tổng giả vờ trách cứ: "Tiêu Huyến ngưỡng mộ ngài nhất, nó cứ luôn miệng khen ngợi ngài tài giỏi như thế nào. Bây giờ con bé lại muốn kính ngài một ly, tôi nói thế nào cũng không nghe."
Tất nhiên Tần Duệ Tiêu biết nhà họ Vương đang nghĩ gì, chỉ đơn giản muốn thay thế ‘bà Tần’ bằng con gái mình thôi. Nhìn thấy giám đốc Vương còn đang lảm nhảm, Tần Duệ Tiếu nói "Xin lỗi không tiếp được" rồi rời đi.
Quay đi quay lại một vòng nữa, Tần Duệ Tiêu nhận ra thời gian không còn sớm nên đi đến góc sảnh Văn Dục Nguyệt đang nghỉ ngơi để tìm cậu.
Tần Duệ Tiêu thấy tinh thần bạn nhỏ vui vẻ, nhưng vẫn hơi lo lắng: "Có mệt không? Có muốn về nhà không?"
Văn Dục Nguyệt quay người nhìn, thấy Hạ Lạc Chương đang khoa trương che miệng ngạc nhiên, còn cậu thì bất lực: "Bây giờ tôi không mệt. Thôi... nếu anh không còn việc gì thì về nhà đi." Tiệc tùng, uống rượu, xem lâu cũng thấy không có gì thú vị. Bình thường Văn Dục Nguyệt toàn đi ngủ sớm dậy sớm, dậy sớm để cơ thể phục hồi, hiện tại đã gần đến giờ đi ngủ, cậu hơi buồn ngủ.
Tần Duệ Tiêu gật đầu với Hạ Lạc Chương, chuẩn bị đưa Văn Dục Nguyệt về nhà. Bố Tần và mẹ Tần cũng rời đi cùng họ. Văn Dục Nguyệt đã trao đổi phương thức liên lạc với Hạ Lạc Chương, vẫy tay tạm biệt cậu ấy, tỏ ý hôm nào sẽ liên lạc qua điện thoại di động. Hạ Lạc Chương cũng vẫy tay ra hiệu ok.
Ông cụ Ngụy đã có tuổi, tinh thần không tốt nên về nghỉ sớm. Tần Duệ Tiêu và đám người Ngụy Xuyên tạm biệt nhau. Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc tiễn bọn họ ra cửa. Ngụy Xuyên đại diện chủ nhà một lần nữa bày tỏ sự cảm kích đối với nhà họ Tần đã đến, Hà Đan Diệc cũng cười nói với Tần Duệ Tiêu: "Sếp Tần, khi nào rảnh ngài và Văn Văn thường xuyên đến chơi nhé."
Cả tối Văn Dục Nguyệt không nói với Ngụy Xuyên một lời, cũng không hiểu rõ anh ta. Nhưng khi cậu và Hà Đan Diệc ở cùng nhau, trong lòng cậu luôn có một cảm xúc khó tả. Nhưng Hạ Đan Diệc là người hiền lành ôn hòa, Văn Dục Nguyệt không cảm nhận được cậu ta có gì không ổn, cho rằng tâm trạng cổ quái của cậu là bị cốt truyện ảnh hưởng. Sau khi rời khỏi yến tiệc nhà họ Ngụy, Văn Dục Nguyệt gạt cảm xúc này lại phía sau, tiếp tục thực hiện kế hoạch điều dưỡng của mình từng bước một.