Văn Dục Nguyệt thành thật nói: "Đây là lần đầu tiên tớ đến đây, trước khi đến tớ khá tò mò không biết bữa tiệc sẽ như thế nào, bây giờ tớ cũng thấy hơi chán."
Nói xong cả hai cùng cười.
Hạ Lạc Chương là người thẳng thắn, không có sự sắc sảo, Văn Dục Nguyệt nói chuyện với cậu ấy thấy rất thoải mái. Hạ Lạc Chương nhiệt tình giới thiệu những người trong bữa tiệc với Văn Dục Nguyệt, lặng lẽ kể cho cậu nghe chuyện bát quái của gia tộc, Văn Dục Nguyệt sửng sốt kinh ngạc không thôi.
Hai người cùng nhau nói chuyện, Hà Đan Diệc cũng bước tới. Văn Dục Nguyệt và Hạ Lạc Chương lễ phép gọi "Anh Hà", Hà Đan Diệc cười: "Đừng khách sáo, anh cũng không lớn hơn hai người bao nhiêu. Không ngại cho anh ngồi đây một lát chứ?"
Văn Dục Nguyệt vội vàng lắc đầu. Đây không phải là không gian riêng tư nên ai cũng có thể đến.
Sau khi Hà Đan Diệc ngồi xuống, quan tâm hỏi Văn Dục Nguyệt: "Văn Văn, hiện tại sức khỏe của em thế nào rồi? Trước đây em không xuất hiện khiến mọi người rất tò mò đấy. Sau này nghe anh Tần nói em mang thai, thật sự là bị dọa sợ."
Văn Dục Nguyệt không biết phải trả lời lời cậu ta thế nào, chỉ có thể cười nói: "Bây giờ cũng không tệ." Chuyện xảy ra trước khi cậu xuyên qua, càng nói càng sai. Mỗi lần nghe có người nhắc đến việc nguyên chủ đã làm, cậu đều tái nhợt toát mồ hôi, sợ bị lộ nên chỉ có thể nói đùa cho qua chuyện. Cũng may dường như Tần Duệ Tiêu không để ý nguyên chủ, cũng không nghi ngờ cậu, nếu không thật sự cậu không biết phải làm sao. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạ Đan Diệc cười nói: "Vậy thì tốt quá. Sau này em có thể ra ngoài chơi thường xuyên hơn, nếu không thì những người khác... haiz, nói gì cũng được."
Tần Duệ Tiêu cũng nói như vậy, lúc đó cậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ cảm thấy Tần Duệ Tiêu đang lo lắng cho mình, khiến lòng cậu cảm thấy ấm áp. Nhưng khi Hạ Đan Diệc nói ra những lời tương tự, Văn Dục Nguyệt lại có một cảm giác kỳ lạ khó tả. Cậu mỉm cười và không trả lời.
Hạ Lạc Chương vội vàng nói: "Sau ngày hôm nay, những lời đàm tiếu đó sẽ không sắp đặt được các cậu nữa, ha ha ha. Đêm nay mọi người có thể thấy anh Tần quan tâm đến cậu nhường nào, tình cảm của hai người thật tốt. Cứ mặc kệ những người đó đi."
Văn Dục Nguyệt vô thức nhớ lại đêm nay, đầu tiên là Tần Duệ Tiêu nắm tay cậu, lại còn bắt dế trêu chọc cậu bị mẹ Tần bắt được, sau đó bế cậu vào bị vô số người nhìn thấy... Mãi mới quên được thì lại phải nhớ đến, Văn Dục Nguyệt muốn giấu mặt đi.
Hạ Lạc Chương nói xong thì thấy Văn Dục Nguyệt bỗng nhiên đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy đôi vợ chồng trẻ nhà họ Tần rất tình cảm.
Hạ Lạc Chương càng lúc càng la lớn, vẻ mặt Văn Dục Nguyệt càng ngày càng đỏ, khi cậu nhận ra có người đang nhìn mình, cậu không nhịn được mà bước tới nắm lấy cánh tay cậu ấy ý bảo cậu ta đừng nói nữa. Hai người cười nói nói chuyện một lúc, khi dừng lại mới nhận ra Hà Đan Diệc đã rời đi từ lúc nào rồi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Hạ Lạc Chương thấy kỳ lạ gãi đầu, không nghĩ nhiều, rất nhanh đã quên mất. Văn Dục Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ nhiều nữa. Hà Đan Diệc cũng là chủ nhà, chỉ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thôi, làm sao có thể ở đây mãi được.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
......
Sau khi Tần Duệ Tiêu sắp xếp cho Văn Dục Nguyệt, anh mới đi tới chỗ mấy người cách đó không xa để ứng phó, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bạn nhỏ một cái, thấy cậu và Hạ Lạc Chương ở chung vui vẻ mới thấy yên lòng.
Anh trai Hạ Lạc Chương là Hạ Lãng đứng bên cạnh anh, thấy hành vi làm ra vẻ của anh thì nói đùa: "Vợ chồng mới cưới là vậy đấy, anh anh em em không thể tách rời."
Tần Duệ Tiêu hừ lạnh: "Chó độc thân thì biết cái gì?"