Tần Duệ Tiêu ôm ngang Văn Dục Nguyệt đi vào cửa sảnh lớn rồi mới thả cậu xuống. Tần Duệ Tiêu không thực sự ôm cậu vào khiến Văn Dục Nguyệt thở phào một hơi, thế nhưng người cùng đi vào cũng không ít, thấy hai người đi tới thì thỉnh thoảng cười vang đầy thiện ý. Tuy rằng trong lòng mỗi người đều có dự tính riêng, thế nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện ra, khẽ cười trêu ghẹo hai người.
Đợi đến khi bọn họ đi đến sảnh lớn, không bao lâu sau, ông cụ nhà họ Ngụy đi ra từ trong phòng nghỉ, cảm ơn khách khứa đến thăm, tuyên bố yến tiệc chính thức bắt đầu. Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc cũng phụ đẩy một chiếc bánh kem mừng thọ lớn ra, chúc ông nội phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn. Mấy nhà qua lại thân thiết với nhà họ Ngụy đều khích lệ Ngụy Xuyên và cháu rể nhỏ rất có tương lai, khiến ông cụ nhà họ Ngụy mặt mày hồng hào cười toe toét.
Nhà họ Tần cũng tiến lên nói vài câu chúc phúc ông cụ nhà họ Ngụy, so với sự chúc mừng của các nhà khác, ông cụ nhà họ Ngụy càng nhiệt tình với nhà họ Tần hơn. Dù sao nhà nào hợp tác với nhà họ Tần cũng đều có thể thu được lợi ích to lớn, cũng đủ khiến gia tộc mình nâng cao một bước.
Đầu tiên ông cụ nhà họ Ngụy biểu đạt nỗi nhớ thương ông cụ nhà họ Tần đã về hưu đi du ngoạn núi sông từ lâu, lại khen Tần Duệ Tiêu tài giỏi hơn người trước, ngay cả Văn Dục Nguyệt cũng nhận được một câu khích lệ: ‘Đứa nhỏ này rất giỏi giang’.
Văn Dục Nguyệt không chen lời vào, Tần Duệ Tiêu cũng không nói chuyện, thế hệ cách quá xa, toàn là ba Tần và mẹ Tần nói chuyện với ông cụ nhà họ Ngụy. Sau một hồi người xướng người phụ họa, người hai nhà mới tản ra, cùng nói chuyện với những người khác đợi đã lâu.
Tần Duệ Tiêu với tư cách là người thừa kế nhà họ Tần cũng có vô số người chờ đợi tiến đến bắt chuyện. Anh nhìn nhóc con ở bên cạnh đang hơi buồn chán, hỏi cậu có muốn qua chỗ sô pha khu nghỉ ngơi ngồi nghỉ một chút không, tiện thể ăn chút gì đó.
Thực sự Văn Dục Nguyệt thấy hơi chán, đi theo bên cạnh sếp Tần, gương mặt sắp cười đơ luôn rồi. Đoán chừng Tần Duệ Tiêu còn phải đi xã giao, vì vậy cậu gật đầu.
Tần Duệ Tiêu dẫn cậu qua, mấy nhị thế tổ vốn đang ngồi thấy gia chủ nhà họ Tần đi qua lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Đám nhị thế tổ này cũng không vào làm trong công ty của gia tộc, hoặc là trong gia tộc đã quyết định xong người thừa kế, bọn họ chỉ cần ăn phần trăm hoa hồng, hoặc là tính cách lông bông không muốn giúp đỡ gia đình. Tần Duệ Tiêu không thân thiết với đám nhị thế tổ này, không tin tưởng được bọn họ, vì vậy anh tìm người anh em hợp tác làm ăn chung dẫn theo Văn Dục Nguyệt.
Người anh em hợp tác rất hoạt bát và vui vẻ, nhiệt tình hứa với Tần Duệ Tiêu rằng cậu ấy sẽ chăm sóc Văn Dục Nguyệt thật tốt. Sau khi Tần Duệ Tiêu rời đi, cậu ấy chủ động kéo tay Văn Dục Nguyệt, dẫn cậu đi tìm một chỗ có ít người ngồi xuống.
Cậu ấy chủ động giới thiệu: “Tớ tên là Hạ Lạc Chương, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang học tại trường đại học A.”
Văn Dục Nguyệt rất ngạc nhiên: "Tớ đang học tại trường Đại học D. Trường của chúng ta ở cùng một thành phố luôn đó! Nhưng lâu rồi tớ không đến lớp, không biết khi nào mới có thể quay lại trường."
Hạ Lạc Chương sợ chạm vào chuyện buồn của cậu nên vội vàng an ủi: "Sẽ sớm thôi, khi nào khỏe hơn thì cậu có thể đi học lại mà. Nhà cậu ở gần trường học, đi cũng rất thuận tiện. Đến lúc đó chúng ta hẹn nhau ăn cơm nhé!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Văn Dục Nguyệt ao ước: "Được!"
Hạ Lạc Chương đổi chủ đề: “Cậu nhìn bên kia đi, đó là anh trai tớ, tớ cũng đi theo anh ấy tới đây. Lúc đầu tớ không muốn tới, vốn tưởng rằng yến tiệc kiểu này thật nhàm chán, nhưng anh trai tớ lại nhất quyết muốn tớ đến làm quen kiểu tiệc này.” Nói xong, cậu ấy thở dài thườn thượt.