Côn trùng kêu rả rích không ngừng, đột nhiên Tần Duệ Tiêu dừng bước khiến Văn Dục Nguyệt an tĩnh đứng yên không cử động.
Văn Dục Nguyệt còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, cậu đứng im không dám thở mạnh, che miệng gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn ông chủ Tần ngồi xổm xuống, sau khi quan sát một lúc, anh lanh tay lẹ mắt bắt được một con dế mèn.
Tần Duệ Tiêu cũng không biết bản thân nghĩ gì, anh theo bản năng nghĩ nhóc con chắc sẽ không thích những con côn trùng nhỏ này, vì vậy anh phải bắt một con để trêu cậu…
Mẹ Tần ra ngoài tìm đôi vợ chồng son để bảo bọn nhỏ quay lại sảnh lớn chờ yến tiệc chính thức bắt đầu, lại thấy cảnh tượng này: con bà một tay ôm lấy Văn Dục Nguyệt giam chặt cậu ở trước ngực không cho cậu lùi về sau, một tay bắt con dế mèn đưa lại gần Văn Dục Nguyệt. Văn Dục Nguyệt ghét bỏ thúc tay anh, vẻ mặt kháng cự.
Mẹ Tần: …
Mẹ Tần cảm giác nắm đấm của mình đã cứng ngắc rồi. Bà hắng giọng, đôi vợ chồng son ở cách đó không xa nhìn qua, Văn Dục Nguyệt luống cuống tay chân đẩy ngực người nọ. Tần Duệ Tiêu thản nhiên buông tay ra, ném con dế mèn vào bụi cỏ, chủ động nói: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây?”
Mẹ Tần mặc kệ anh, xụ mặt: “Yến tiệc sắp bắt đầu rồi mà còn ở đây làm loạn, không mau đi vào đi.” ( truyện trên app T Y T )
Văn Dục Nguyệt ngượng ngùng, ấp úng không nói gì, tên đầu sỏ gây ra tội lỗi lại rất tự nhiên: “Vậy bọn con đi vào đây. Đi thôi, Văn Văn.”
Mẹ Tần không nhìn nổi đứa trẻ ngoan bị người ta bắt nạt, bênh vực Văn Dục Nguyệt: “Văn Văn, nó hồ đồ thì con không nên dung túng cho nó, nó mà không được dạy dỗ là không biết thu tay lại đâu. Nếu Tần Duệ Tiêu mà làm khó con nữa thì con cứ đánh nó, nếu không nó sẽ hếch mũi lên trời đó.”
Văn Dục Nguyệt tủi thân. Cậu cũng muốn đánh anh ấy lắm, thế nhưng cậu còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị Tần Duệ Tiêu ôm vào lòng không thể động đậy, toàn thân Tần Duệ Tiêu toàn là cơ bắp cứng ngắc, ôm cậu rất khó chịu.
Tần Duệ Tiêu cúi đầu nhìn lại, thấy Văn Dục Nguyệt không phục làm mặt quỷ với mình, anh bật cười thành tiếng.
Văn Dục Nguyệt nhìn anh chằm chằm: anh còn không thấy ngại à mà cười!
Tần Duệ Tiêu nhịn cười: “Xin lỗi. Mệt không, đến đây, tôi đi bộ giúp em.”
Đi bộ giúp? Đi bộ giúp gì cơ? Văn Dục Nguyệt lập tức thắng lại, dừng bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía anh, cuối cùng cậu vẫn chủ quan bị Tần Duệ Tiêu ôm lên kiểu công chúa.
Văn Dục Nguyệt suýt chút nữa bị dọa hét ầm lên, định thần lại mới nhận ra Tần Duệ Tiêu đang ôm cậu kiểu công chúa đi về phía phòng khách náo nhiệt, lập tức nóng nảy: “Này, mau thả tôi xuống!”
Tần Duệ Tiêu nhởn nhơ: “Thứ nhất, tôi không tên là Này.”
Văn Dục Nguyệt: “… Lúc này rồi đừng có nói lời thoại thần tượng được không!”
Tần Duệ Tiêu nhịn cười, tránh cho bạn nhỏ da mặt mỏng bốc hơi ngay tại chỗ: “Không sao, bị người khác thấy thì càng tốt. Từ lúc chúng ta kết hôn đến nay, em chưa từng lộ mặt, không chừng người khác sẽ nói chúng ta này nọ. Vừa hay thừa dịp lần này để bọn họ xem kỹ một chút, em được nhà họ Tần che chở, em không phải là người dễ bị bắt nạt, muốn đụng vào em cũng phải ngẫm cho kỹ bản thân mình.”
Văn Dục Nguyệt cúi đầu suy xét một lúc: “Không còn biện pháp nào khiêm tốn hơn à?”
Đôi mắt Tần Duệ Tiêu chất chứa ý cười: “Có, nhưng tôi không thích.”
Văn Dục Nguyệt chán nản.