Hắn chợt nhận ra lý do mình đột nhiên nhớ lại chuyện này, ký ức phủ bụi từ bao giờ lại tự động nhảy ra rõ hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, không phải là do hắn cố ý tưởng tượng đến việc này. Nếu có ai kỳ quặc thì đó chính là những tên tội thần năm xưa.
Thịnh Quyết khẽ ho khan, thanh âm trầm thấp vang lên, cố gắng phủi đi những ký ức xa xăm không đứng đắn kia.
Chỉ lơ là một lúc, khi ngẩng đầu lên, hắn lại thấy Hứa Lạp vẫn đang đứng yên tại chỗ nhìn mình.
Hứa Lạp giả vờ không hiểu: "Vương gia nói... đồ nhi chính là..."
Thịnh Quyết im lặng.
Hắn nhận ra rằng hôm nay Hứa Lạp quyết tâm cố ý trêu chọc mình đến cùng, nhất quyết phải ép buộc hắn nói ra điều gì đó.
Thịnh Quyết hắn mới còn lâu nhắc lại từ đấy lần thứ hai, hắn mất kiên nhẫn, lập tức ném sách ra, lệnh cho Hứa Lạp mau cút đi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hứa Lạp được như ý nguyện mà lăn đi gọi người, trước khi đi còn cười tủm tỉm giúp hắn đóng cửa thư phòng.
Cánh cửa thư phòng vừa khép lại, tiếng nói đè nén lửa giận của Nhiếp Chính Vương vang lên: "Còn có, truyền lệnh đem những kẻ năm xưa bị bắt ở Phàm Nguyệt Lâu mang ra khỏi đại lao..."
Hứa Lạp quay lại: "Vương gia đây là muốn thả người sao?"
Thịnh Quyết mặt vô biểu tình: "Chém."
Trước khi đến ở nhờ vương phủ, Giang Lạc Dao cũng đã nghe loáng thoáng về tính nết của Nhiếp Chính Vương.
Thế nhân đều đồn rằng hắn hung hãn, tính tình thay đổi thất thường.
Giang Lạc Dao từng cho rằng lời đồn này có phần khoa trương, dù sao cũng là quyền thần đương triều, hung ác đến đâu cũng nên có chừng mực.
Nhưng nàng đã sai.
Chỉ đến khi bước vào vương phủ, cùng vị Diêm Vương này chung sống một thời gian, nàng mới biết lời đồn đấy là còn nói khéo.
Tuy nhiên…
Mặc dù Nhiếp Chính Vương không biểu lộ ra vẻ hung bạo trước mặt nàng nhưng Giang Lạc Dao lại được trải nghiệm một cách rõ ràng tính cách thất thường của hắn.
Thịnh Quyết có thể lạnh lùng ra lệnh cho nàng đi về, nhưng ngay sau đó hắn lại đổi ý sai người kêu nàng quay lại.
Gọi nàng quay lại nhưng lại không nói chuyện với nàng, cố ý tỏ ra lạnh nhạt, rồi lại chờ nàng chủ động nói điều gì đó.
Nàng không nói, động tác trong tay đối phương lại trở nên nặng nề hơn, tạo ra một số tiếng động, như là cố ý khiến người chú ý, lại như là đang trút bỏ sự phẫn uất trong lòng.
Giang Lạc Dao: "..."
Nàng rốt cuộc vẫn không muốn cho hắn cái bậc thang này, nàng ngồi ngây người xem hắn mặt nặng mày nhẹ một hồi rồi tỏ vẻ muốn trở về.
Nàng nói Vương gia công vụ bận rộn nàng không muốn quấy rầy, ảnh hưởng đến năng suất của Vương gia.
Hắn nói ngươi nếu biết ta bận rộn, sao còn không chạy nhanh lại đây cho bổn vương sai bảo.
Hắn vừa nói, Giang Lạc Dao đã hiểu ra rồi — loại tình huống này, Vương gia đây là muốn trêu chọc nàng.
Giang Lạc Giao khó hiểu, vì sao không có chuyện gì mà vẫn luôn giữ nàng ở chỗ này.
Nhiếp Chính Vương là người có tâm tư nhạy bén, bất mãn trong lòng nàng vừa xuất hiện, hắn nháy mắt liền đã nhận ra.
Thịnh Quyết lạnh giọng: "Đều nói ngươi thông minh lanh lợi, bổn vương lại cảm thấy, ngươi từ khi đến vương phủ đều chỉ biết đem tâm tư đấy dùng vào việc chọc tức bổn vương."
Giang Lạc Dao lại nhẹ nhàng lắc đầu bảo chính mình không dám.
"Ngươi cái gì đều biết, lại làm bộ không biết." Nhiếp Chính Vương rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, "Bổn vương đã nhiều ngày giữ ngươi ở thư phòng, ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì, ta đều biết."
Giang Lạc Dao chính mình cũng không biết bản thân nàng suy nghĩ gì, càng không biết đối phương lại đoán mò ra cái gì.
Nàng chỉ biết, Nhiếp Chính Vương người này rất kỳ quặc, công vụ nhiều đến đầu tắt mặt tối nhưng vẫn muốn ban ngày kéo nàng tới để kiếm niềm vui ở trên người nàng. Chờ đến khi hắn cảm thấy đủ rồi lại phất tay kêu nàng nàng đi về rồi hắn lại một mình miệt mài xử lý những công việc còn dang dở suốt đêm.
Nàng nhớ có một lần, triều thần có việc quan trọng đến gặp Vương gia. Thời điểm đó Thịnh Quyết đang cau có, tâm trạng không tốt nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy đám triều thần đấy đến gặp. Hắn tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên trán.
Cho đến khi Giang Lạc Dao rời đi rồi, vị triều thần kia có việc nên mới tới trễ. Sau đó thì không phải nói nữa, số phận hôm đấy của vị triều thần kia quả thật thê thảm đến không nỡ nhìn thẳng.
Giang Lạc Dao sau này mới nghe hạ nhân nhắc lại chuyện này. Nàng không hiểu tại sao Vương gia lại có tính tình thất thường như vậy, khó chiều chuộng đến mức không ai nắm bắt được.
“Vương Gia.” Nàng suy nghĩ, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều việc, nên quyết định mở lời nói chuyện với Vương gia.
Nàng nói rằng nếu tiếp tục ở đây sợ rằng nàng sẽ khiến Vương gia phiền lòng, không bằng nàng không tiếp tục ở lại vương phủ nữa. Nàng cảm tạ Vương gia đã thu lưu mình suốt thời gian này. Qua một thời gian nữa, nàng sẽ nói với phụ thân của nàng để phụ thân đón nàng về.
Nàng cho rằng thái độ của mình đã đủ cung kính, đối phương hẳn là rất vui lòng.
Nhưng ai ngờ, Nhiếp Chính Vương nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại khó ở chung như vậy?
Giang Lạc Dao khó hiểu nhìn hắn.
Nhìn bề ngoài, Nhiếp Chính Vương uy nghi đến cực điểm, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, Giang Lạc Dao mới biết được vị Vương gia tưởng chừng như vô tình này trong lòng lại có chút trẻ con. Chỉ vì một câu nói bâng quơ mà hắn có thể tự mình suy diễn tới lui nửa ngày.
Nhiếp Chính Vương cau mày.
Khuôn mặt kia, rõ ràng quý khí nhưng lại lạnh lùng, cho dù có biểu cảm, cũng khiến người ta e dè.
Nhưng Giang Lạc Dao dường như đã quen, không còn sợ hãi như trước, thậm chí nàng còn có tâm tư khác, khẽ cong môi.
Nàng nghĩ rằng Nhiếp Chính Vương sẽ không để ý đến cử chỉ của nàng.
Ai ngờ, chỉ một biểu cảm nhỏ như vậy lại thu hút ánh mắt của đối phương.
Thịnh Quyết giả vờ hung dữ: "Ngươi còn cười."
Giang Lạc Dao đương nhiên không thừa nhận: "Không có mà."
Thịnh Quyết: "..."
Hắn cứng họng một lúc, rồi bật cười: "Ngươi coi bổn vương là đồ ngốc sao?"
Hai người cứ ta ngươi một lời qua lại hồi lâu mà vẫn không đi đến đâu.
Cuối cùng, Thịnh Quyết nói: "Nếu ngươi không muốn đến, sau này bổn vương sẽ không cho Hứa Lạp gọi ngươi đến nữa. Miễn cho ngươi mỗi ngày thấy bổn vương liền phiền lòng, khiến cả hai đều không thoải mái."
Giang Lạc Dao đáp: "Vương gia nhiều lần gọi ta đến, nhưng chẳng có chuyện gì quan trọng. Ta không muốn chiếm thời gian xử lý công vụ của Vương gia, trong lòng áy náy, chi bằng không đến sẽ tốt hơn."
Thịnh Quyết vốn chỉ nói khéo nhưng không ngờ nàng lại đồng ý ngay: "Ngươi..."
"Ta cả gan hỏi Vương gia, lúc ngài tìm ta đến trong lòng ngài muốn gì?" Giang Lạc Dao truy vấn: "Ngài muốn ta làm gì? Chẳng lẽ là đến đấu võ mồm giải tỏa cho ngài?"
Thịnh Quyết im lặng.
Hắn cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Hắn tìm Giang Lạc Dao đến mỗi ngày đúng là không có chuyện gì quan trọng, cũng không có lý do gì để hắn làm vậy.
Nhưng mỗi lần hắn đều theo bản năng mà muốn gọi nàng đến.
Vậy...
Tại sao lại như vậy?
Bản thân Nhiếp Chính Vương cũng không rõ ràng, trong tình huống không nắm chắc, hắn sẽ tự nhiên bỏ qua mà không trả lời.
Chỉ là Giang Lạc Dao vẫn luôn đứng trước mặt hắn, hai mắt nhìn nhau khiến hắn cảm thấy nếu như hắn không trả lời thì trông hắn sẽ có chút chột dạ.
Thịnh Quyết chỉ có thể lấy cớ che giấu: "Bổn vương đã đáp lời phụ thân ngươi, trở thành sư phụ của ngươi nên bổn vương phải có trách nhiệm dạy dỗ ngươi..."
Giang Lạc Dao nhẹ giọng: "Vương gia ngài đã dạy ta cái gì rồi sao?"
Hắn thậm chí còn không cho nàng nhìn hắn viết gì, ngay cả lúc mài mực cũng luôn cẩn thận đề phòng.
Rõ ràng Nhiếp Chính Vương cảnh giác như vậy, lòng nghi ngờ sâu như vậy nhưng hắn vẫn muốn luôn gọi nàng đến thư phòng.
Rõ ràng hắn thân mang công vụ nặng nề, nhưng vẫn muốn dành thời gian cho nàng.
Rõ ràng tính tình hắn không tốt, cũng biết nàng đến sẽ khiến hắn bực mình nhưng vẫn ngày ngày muốn gọi nàng đến.
Hắn nói là bởi vì danh nghĩa sư phụ nhưng hắn lại không dạy dỗ nàng nửa phần.
Trên đời làm sao có người như thế, lời nói và việc làm hoàn toàn trái ngược nhau?
Giang Lạc Dao không hiểu.
Thịnh Quyết bị nàng truy vấn cũng bình tĩnh lại.
Hắn— rõ ràng là chưa dạy nàng cái gì.
Chỉ là danh nghĩa thôi, sao có thể thật sự dạy dỗ gì.
"Bổn vương từ ngày đầu tiên đã nói với ngươi đây chỉ là sư đồ trên danh nghĩa mà thôi, ngươi đừng có mong đợi gì điều gì không thực tế. Hơn nữa, bổn vương công vụ bận rộn, không có khả năng thật sự cả ngày làm bạn cùng, chỉ bảo ngươi." Thịnh Quyết nhẹ nhõm thở ra, biểu tình hòa hoãn vài phần, dường như muốn cùng nàng ôn hòa thảo luận: "Tình huống trước mắt, hai người chúng ta đều rõ ràng trong lòng, ngày sau ngươi hãy an an phận phận ở tại Ninh Tử Hiên, nếu bổn vương không truyền gọi cũng không cần tới."
Hắn là người gọi nàng đến, cuối cùng cũng là người đuổi nàng đi.
Giang Lạc Dao cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng... khi đối phương nói ra những lời cay nghiệt này, tâm trạng của nàng cũng theo đó mà thấp xuống.
Nàng rời khỏi thư phòng người nọ đầu cũng không nâng.
Hứa Lạp đang đứng đợi lệnh ở ngoài nhìn thấy thế, một bộ dáng không có việc gì, một chút cũng không nóng nảy.
Hứa Lạp ngữ khí như thường: "Xem cô nương hôm nay đi về sớm như vậy, hẳn là Vương gia lại không vui rồi."
Dần dần cũng thành thói quen, Vương gia nhà hắn mỗi khi gọi Giang cô nương tới, nhìn thấy nàng ngồi yên ở đấy lại cảm thấy bực bội trong lòng, thêm một lát nữa ngài sẽ bốc hỏa. Sau đó ngài lại kêu nàng đi mau không cần ngồi ở đây nữa. Cô nương còn chưa kịp đi xa ngài đã hối hận, gọi hắn vào để hỏi — có phải hay không bổn vương sai? Bổn vương thái độ có phải hay không có điểm nghiêm khắc? Ngữ khí có phải quá nặng hay không? Mỗi ngày chủ nhân của hắn đều phải diễn vở này một lần như thế.
Hứa Lạp an ủi Giang Lạc Dao: "Cô nương không cần quá để ý đến tính tình của Vương gia. Nếu Vương gia thực sự tức giận, sẽ không biểu hiện như vậy. Hơn phân nửa là..." Hứa Lạp hạ giọng: "Hơn phân nửa là ngài vô tình làm điều gì đó không vừa lòng Vương gia, khiến Vương gia luống cuống nóng nảy, thẹn quá thành giận."
Giang Lạc Dao suy tư một chút, thấy Hứa Lạp nói cũng có lý. Thịnh Quyết khi thực sự tức giận, sẽ không lộ ra ngoài, mà thường sẽ xử lý đối phương một cách bình tĩnh. Không giống bữa giờ lúc đầu tức giận, sau lại hối hận.
Giang Lạc Dao trò chuyện với Hứa Lạp vài câu, Hứa Lạp khuyên nàng về Ninh Tử Hiên trước, đợi Vương gia nguôi giận suy nghĩ thông suốt lại là sẽ hối hận ngay thôi.
Giang Lạc Dao dừng lại một chút: "Qua vài ngày ta có thể sẽ ra phủ."
Hứa Lạp kinh ngạc, tưởng rằng nàng muốn bỏ về, không muốn ở lại vương phủ nữa. ( truyện trên app T Y T )
Giang Lạc Dao giải thích: "Hôm đó ta phải vào cung, ta sẽ trở về trong ngày."
Hứa Lạp dặn dò: "Cô nương hoàn toàn tự do ở vương phủ, việc người ra phủ cũng không có vấn đề gì, Vương gia cũng sẽ không để ý. Tuy nhiên, nếu hầu phủ phái người đến đón cô nương, cô nương nên mang mũ che mặt để tránh bị người khác nhận ra."
...
Thịnh Quyết nói không muốn gặp nàng, quả thực đã nhịn rất nhiều ngày, bây giờ mới có thời gian suy nghĩ đến việc này.
Hắn mấy ngày này có rất nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, nên tạm thời đè nén tâm tư. Bây giờ hắn mới hoàn thành mọi việc, hắn lấy lại tinh thần, muốn kêu Hứa Lạp đi gọi người.
Hứa Lạp bước vào, thấy hắn đang nâng một tay, cúi đầu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Thịnh Quyết thu hồi tay, ngắm nghía một viên ngọc châu màu đỏ huyết, lòng hắn luôn bực bội, chỉ khi cầm thứ gì đó trong tay mới có thể bình tâm tĩnh khí.
Hắn hỏi Hứa Lạp: "Nàng gần đây bận rộn chuyện gì? Có bị bệnh không?"
"Cô nương dạo này khỏe mạnh” Hứa Lạp dừng một chút: “Người không có sinh bệnh."
Thịnh Quyết: "Ngươi biết ta không muốn hỏi cái này."
Hứa Lạp bừng tỉnh đại ngộ: "Người cũng không nhắc tới ngài."
Thịnh Quyết: "..."
Hắn ngừng mân mê hạt châu trong tay, cả người không thoải mái. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Ta không cần ngươi nói nhiều lời. Ta không hỏi việc này, ta nhìn thấy nàng, ta cũng phiền lòng. May mà trước đây ta đã an trí nàng ta ở nơi yên tĩnh, bằng không ngày ngày nhìn thấy ta đều cảm thấy chướng mắt."