Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều Bệnh Mỹ Nhân

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Tuyết rơi dày đặc phủ kín kinh thành, gió tuyết cuồng nộ. Trong phủ Nhiếp Chính Vương nguy nga tráng lệ, Thịnh Quyết - vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều chính - đang bực bội ném quyển sổ con trong tay xuống đất. Lấy một quyển mới, hắn lướt qua vài trang rồi lại ném tiếp xuống đất.

Sổ con vung vãi khắp nơi.

Có lẽ do thời tiết quá lạnh hoặc là do địa long khiến không khí nóng nực khó chịu nên tâm trạng Thịnh Quyết cũng trở nên bực bội, không thể tập trung làm việc gì, thậm chí muốn ra ngoài tuyết để giải tỏa tâm trạng.

Hứa Lạp, lão nô của Nhiếp Chính Vương phủ, từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Thịnh Quyết cau mày nhíu mặt.

Vị Nhiếp Chính Vương nổi tiếng thô bạo này thường xuyên cau mày, trong 10 ngày thì ít nhất 7, 8 ngày là tâm trạng không vui.

Hứa Lạp không biết vì sao Thịnh Quyết lại bực bội, nhưng hắn biết rằng khi chủ nhân bực bội thì những người khác sẽ không có chuyện tốt, thậm chí có thể sắp có người phải chịu khổ.

Nghe tiếng bước chân, Thịnh Quyết nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn.

Dù đã làm việc cho Thịnh Quyết nhiều năm, Hứa Lạp vẫn sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn.

Chủ nhân của hắn thường hay nhìn người khác như vậy, cằm đè thấp, khi nghe tiếng động nào đó, đôi mắt sắc bén như viên đạn nhìn thẳng vào người đối diện, toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Hơn nữa, lúc này Thịnh Quyết còn cau mày. Đôi mày ấy khi nhíu lại, đuôi mày cong xuống, cùng với nếp gấp rõ ràng ở khóe mắt tạo thành một góc nhọn, thể hiện rõ ràng sự thô bạo đang bị kiềm nén.

Sự thô bạo này như tảng đá sắp sụp đổ, bề ngoài bình tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm khôn lường. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại lạnh lùng đạm mạc, mang lại cho người khác cảm giác bình tĩnh và kiềm chế.

Cảm giác này vô cùng mâu thuẫn, vừa thể hiện sự thiếu kiên nhẫn và khắc nghiệt, vừa che giấu lòng dạ và tâm tư khiến không ai có thể đoán được.

Hứa Lạp không biết Thịnh Quyết bực bội vì điều gì trong sổ con, không có manh mối gì, dù hắn có vắt óc suy nghĩ cũng không ra.

Rõ ràng là mùa đông, nhưng Hứa Lạp vẫn đổ mồ hôi lạnh vì ánh mắt nhìn đến này của Thịnh Quyết.

Điều này khiến Hứa Lạp hoảng đến quên mất việc mình đang muốn báo cáo.

Chợt nhìn đến những quyển sổ con vứt lộn xộn trên sàn nhà, Hứa Lạp dò xét hỏi Thịnh Quyết: "Vương gia, nếu hôm nay những quyển sổ con này khiến ngài cảm thấy tâm phiền, nô tài sẽ cho người dọn dẹp đi."

Thịnh Quyết không nói gì, chống tay vào giữa trán, không biểu lộ cảm xúc.

Hứa Lạp vò đầu bứt tóc, cố gắng nhớ lại những chuyện gần đây, cẩn thận dò hỏi vài câu, cuối cùng cũng làm rõ nguyên nhân.

Gần đây trong kinh thành xuất hiện một đạo sĩ cao tay, chuyên đi xem bói cho con cháu quan lại quý tộc. Không biết từ đâu xuất hiện lời đồn, có người muốn gả con gái cho Nhiếp Chính Vương.

Ai mà không biết biết Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết không gần nữ sắc?

Trước đây, khi hoàng đế còn niên thiếu, Thịnh Quyết vì tránh hiềm nghi nên không chịu cưới vợ sinh con. Nay đã qua nhiều năm, hắn nhìn thấy quý nữ kinh thành là lại cảm thấy phiền nên cơ bản không nghĩ đến chuyện này nữa.

Hắn không chỉ không có ý định này mà ngay cả bên trong vương phủ cũng không có nha hoàn bà tử trẻ đẹp nào, tất cả đều là người già.

Hứa Lạp nghĩ lại liền cảm thấy buồn bực. Không phải chứ? Chẳng lẽ thật sự có người phụ thân hồ đồ, cố ý muốn gả con gái cho Nhiếp Chính Vương phủ?

Cô nương nhà nào mà thật là không may mắn vậy? Đến Nhiếp Chính Vương phủ, hoặc là sớm chết yểu, hoặc là cũng bị chủ nhân của hắn vắng vẻ cả đời.

“Năm quyển sổ con đặt trên bàn lời trong lời ngoài đều là hỏi chuyện này, thật là phiền phức. Còn mấy phong thư chưa hủy đi này, nghĩ đến cũng đều là chờ ta giải quyết những chuyện đấy.” Thịnh Quyết dùng ngón tay gõ gõ lên những phong thư trong tay, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý: “Sổ con là để bọn họ đến nói những chuyện vớ vẩn này với ta sao?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Vương gia, chuyện này là đại sự.” Hứa Lạp dè dặt sửa lời hắn, sau đó cẩn thận mở miệng dò hỏi: “Hay là ngài thử suy xét một chút?”

Thịnh Quyết: “……”

Nhiếp Chính Vương lập tức mím môi, cau mày, đuôi mắt hơi cong lên, như đang cười, lại như đang muốn mắng người.

Hứa Lạp nhìn ra ánh mắt của hắn, nhưng vẫn liều lĩnh nói thêm một câu: “Năm nay kinh thành có vài vị quý nữ cũng đã đến tuổi cập kê……”

Thịnh Quyết khẽ hít thở, tâm trạng không tốt, thuận tay cầm lấy phong thư trong tay.

Hắn vừa nghe Hứa Lạp lải nhải bên cạnh, vừa mở phong thư ra.

Lần này là thư của Nhạc Xương Hầu- Giang Vĩnh Xuyên.

Nhạc Xương Hầu từng có ân với hắn.

Mối ân tình này hắn vẫn luôn ghi nhớ, nhưng Nhạc Xương Hầu lại là người rộng rãi, phóng khoáng, cho dù gặp chuyện gì cũng không đến nghĩ đến việc cầu cạnh hắn.

Trước đây, Thịnh Quyết cho rằng Nhạc Xương Hầu ghi nhớ ân tình này là muốn được trọng dụng. Nào ngờ bây giờ đề cập đến ân tình này, đối phương chỉ muốn nhờ hắn cưu mang con gái mình một thời gian.

Thịnh Quyết nhìn bức thư này, cảm thấy khó hiểu.

Cưu mang một thời gian?

Nhạc Xương Hầu phủ có mấy đứa con gái bảo bối? Sao lại muốn đưa đến vương phủ của hắn để chịu lạnh nhạt?

Bên cạnh, Hứa Lạp còn vội nói thêm vào: "Đúng rồi Vương gia, năm nay đích nữ của Nhạc Xương Hầu cũng đã cập kê..."

Thịnh Quyết: "..."

Kết hợp với những quyển sổ con và thư từ trước đây, Thịnh Quyết lập tức hiểu ra.

Nhạc Xương Hầu thực ra là người rất khôn khéo, rõ ràng muốn gả con gái cho hắn, nhưng lại muốn tìm lý do để con gái đến ở tạm trong phủ một thời gian.

Nghĩ đến cũng hay thật đấy.

"Con người lúc nào cũng giữ gìn lễ nghĩa, Nhạc Xương Hầu vậy mà cũng sẽ lấy con gái để làm ra hành động này." Thịnh Quyết cười nhạo: "Phủ của bổn vương trông tốt đẹp lắm hay sao, là kim sơn hay bạc sơn mà khiến những quý nữ kia phải tranh nhau đến 'ở tạm' một thời gian."

Hứa Lạp không cảm thấy trong phủ tốt đẹp gì, thong thả lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm: "Đúng vậy, ngài là người nổi tiếng không gần nữ sắc, nếu không phải vì vị đại sư kia vào kinh, quý nữ kinh thành hẳn là cũng không nghĩ việc muốn đến..."

Thịnh Quyết ho khan một tiếng, sắc mặt không tốt lắm mà nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Lạp: !!!

Hắn vội vàng cứu vớt một chút: "Vương gia khí độ phi phàm, nữ tử trong thiên hạ đều hâm mộ ngài, chỉ cần ngài gật đầu, tất cả những cô nương từ kiều diễm đến tự phụ đều sẽ vội đem gả mình đến phủ chúng ta."

Lần này, Thịnh Quyết nhíu mày càng sâu, như thể những lời vừa nói của đối phương vô lý, là một trò đùa nhạt nhẽo, hắn không thèm nhìn Hứa Lạp, cầm bút tiếp tục viết thư hồi âm cho Nhạc Xương Hầu.

—Bổn vương, không cần con gái của ngươi…

Hứa Lạp vừa thấy biểu tình của Vương gia nhà mình, liền biết mình nói sai, vội vàng sửa miệng: "Đương nhiên, nếu ngài không muốn, vương phủ của chúng ta sẽ không có bất kỳ nữ tử nào được tiến vào..."

Lời hắn còn chưa dứt.

Một vị cô nương khoác áo choàng màu ngân bạch đột nhiên được hạ nhân dẫn vào.

Thịnh Quyết không biết gì: "..."

Hứa Lạp đột nhiên bị đánh gãy: "..."

Nhìn cô nương trước mặt lạnh đến đỏ cả đầu mũi, Hứa Lạp lúc này mới nhớ tới chính sự mà mình đã bỏ quên đúng vậy, hắn vốn là tới bẩm báo với Vương gia nhà mình rằng ngựa xe của Nhạc Xương Hầu đã đi vào cửa vương phủ!

Nói bây giờ... Có phải là hơi muộn rồi không...

Hứa Lạp căng da đầu: "Vương gia, nô tài có việc muốn bẩm báo."

Thịnh Quyết quả thực không nói nên lời, trong lòng hắn nghẹn vài phần hỏa khí, chỉ có thể cúi đầu viết cho xong câu vừa nãy.

Thịnh Quyết thu liễm cảm xúc, đề bút, xoay cổ tay, ngữ khí lãnh đạm: "Ngươi cảm thấy bây giờ nói còn chưa muộn?"

Hứa Lạp: "..."

Hẳn chưa...

Rõ ràng trong phòng còn có một người nữa, Thịnh Quyết lại cố tình ngó lơ đối phương, trước khi Nhạc Xương Hầu xuất hiện, hắn không hề có chút ý tứ muốn chủ động mở lời.

Mà lúc này, vị cô nương tiên tư xinh đẹp kia cũng mở miệng: "Ta cùng phụ thân ở trong gió tuyết chờ đợi hồi lâu, phụ thân nói thân thể của ta không tốt, muốn ta vào đây tránh gió tuyết."

Ánh mắt Thịnh Quyết nheo lại, hiển nhiên là không quá tin tưởng lý do này.

Quy củ trong phủ của hắn vô cùng nghiêm ngặt, khách nhân bên ngoài đến cho dù có được gặp cũng phải đến thiên các chờ, sao lại có thể trực tiếp đi vào thư phòng như này?

Rõ ràng đây là mưu kế của Nhạc Xương Hầu.

Thịnh Quyết vốn không gần nữ sắc, cảm thấy có nữ tử ở trước mặt mình thật chướng mắt, không khí cũng trở nên vẩn đục vài phần.

Hắn không đáp lời, tiếp tục viết thư, chuẩn bị đợi lát nữa sai người mang thư nhờ vả lúc đầu cùng nhau ném cho Nhạc Xương Hầu, khiến đối phương nhanh chóng mang nữ nhi bảo bối của mình từ đâu tới thì trở về chỗ đó đi.

Bởi vì thư phòng có thêm một người, nên khi hạ bút, Thịnh Quyết cảm thấy vô cùng bực bội, đầu bút lông như rồng bay phượng múa, càng viết càng không thể tĩnh tâm.

Cuối cùng hắn cũng nâng mắt nhìn cô nương kia.

Chỉ một cái liếc mắt.

Tay Thịnh Quyết khựng lại, mực nơi đầu bút nhỏ xuống làm nhòe chữ viết trên thư.

Hắn không phải là người yêu thích nữ sắc, cũng không thường xuyên để mắt đến nữ nhân, cho dù là ngẫu nhiên nhìn một chút cũng là vì phép lịch sự chứ không muốn nhìn nhiều.

Tất cả nữ tử trên đời này đối với hắn nhìn chung cũng đều có dung mạo không sai biệt lắm.

Nhưng lần này, Thịnh Quyết rõ ràng nhận ra một chút khác biệt ở đối phương, nói không nên lời là ở đâu, cũng nói không nên lời là cảm giác gì, tóm lại, nhìn tướng mạo, vị đích nữ của Nhạc Xương Hầu này cũng không khiến hắn cảm thấy quá mức chán ghét.

Thịnh Quyết hơi hạ bút, hỏi nàng: "Năm nay cập kê?"

"Đúng vậy." Giang Lạc Dao thanh âm không lớn, có loại suy yếu và lười biếng sau khi bị phong hàn, nàng nói xong câu này, liền không nói nữa, hơi có chút tích chữ như vàng.

Thịnh Quyết trầm mặc một chớp mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.

Phòng trong lại lần nữa an tĩnh lại, Thịnh Quyết cũng không biết vì sao, trong lòng bỗng chốc có chút hụt hẫng buồn bực, hắn vốn tưởng rằng Nhạc Xương Hầu cố ý không tiến vào là vì muốn dành thời gian cho nữ nhi ở chung với hắn, mà nàng cũng sẽ vì vậy mà biểu hiện thân thiện hơn một chút.

Nhưng nàng chỉ khẽ đáp một chữ, thái độ không đến mức lãnh đạm, cũng chẳng thể nói là thân thiện.

Điều này khiến Thịnh Quyết có chút ngoài ý muốn.

Hắn lại lần nữa nhìn kỹ đối phương— lần này, hắn quan sát kỹ hơn khuôn mặt của Giang Lạc Dao.

Khuôn mặt cô nương này vô cùng tinh xảo, nhỏ nhắn đến mức chỉ bằng một bàn tay của hắn. Đôi mi nhỏ dài mềm mại, như sương giăng trên cành liễu, rũ xuống che phủ đôi mắt đẹp. Dù không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt ấy, nhưng có thể đoán được rằng đôi mắt bị che giấu ấy cũng vô cùng thu hút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp