Nói thật lòng, Thịnh Quyết cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của Nhạc Xương Hầu.
Là Nhiếp Chính Vương đương triều, dưới tình huống hoàng đế còn nhỏ, hắn phải xử lý rất nhiều việc triều đình, bận rộn đến mức chân không chạm đất, làm sao có thời gian rảnh đi làm sư phụ dạy học cho nữ nhi bảo bối của nhà hắn?
Hơn nữa, làm sư phụ còn phải dạy dỗ mọi thứ.
Chuyện vụn vặt này, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền lòng rồi.
Nhưng... Cuối cùng Thịnh Quyết vẫn đồng ý.
Không vì gì khác, chỉ là hắn có một chút tư tâm— nếu đã tự mình làm sư phụ của nàng, há chẳng phải nữ nhi hầu gia này liền không còn khả năng tiếp cận hắn nữa sao? Đến lúc đó hắn đưa Giang Lạc Dao trở về hắn cũng có lý do thoái thác.
Nếu đã là quan hệ sư đồ thì phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ độ, quy củ. Việc hắn không thể đụng vào nữ nhi của hầu gia lại quá hợp lý với luân thường đạo lý, quả thực không thể hợp lý hơn.
Đến lúc đó cho dù Nhạc Xương Hầu có muốn kiên trì gả nữ nhi của hắn vào vương phủ, cũng không thể làm gì được.
Thịnh Quyết cho rằng, Nhạc Xương Hầu này cũng cố ý vì điều này chủ yếu vì muốn chừa sẵn cho đôi bên một đường lui, tương lai cho dù có thành hay không cũng không đến mức khó coi trên mặt.
Cuối cùng, Thịnh Quyết gọi Giang Lạc Dao đến chỉ điểm trước vài câu.
Đại ý chính là— bổn vương thực sự rất bận, không có quá nhiều thời gian để chỉ tay dạy ngươi nhiều được. Bổn vương chỉ có thể làm một tấm gương về sự mẫu mực cho ngươi, còn về vấn đề ngươi có thể học được gì từ bổn vương thì đó lại tùy thuộc vào ngươi. Học không được cũng không quan trọng, dù sao bổn vương không để bụng.
Giang Lạc Dao gật đầu, cảm thấy thời gian nàng ở đây cũng không sai biệt lắm nên nàng không có ý kiến gì.
Thịnh Quyết trong lòng đã ấp ủ sẵn rất nhiều lời muốn nói nhưng hắn chỉ mới nói được một phần đã thấy đối phương có vẻ thất thần
"Mới ngày đầu bái sư đã không giữ được dáng vẻ rồi sao?" Thịnh Quyết có chút bực bội, cong ngón tay xuống gõ gõ bàn: "Không được thất thần, ngươi phải ngoan ngoãn nghe bổn vương chỉ điểm, hiểu không?"
"Vâng, sư phụ." Giang Lạc Dao thanh âm nhẹ nhàng: "Ngài hãy tiếp tục."
Thái độ của nàng quả thật rất ôn hòa giống như nàng thực dễ nói chuyện, cũng sẽ không phản đối điều gì. Nhưng Thịnh Quyết lại có thể rõ ràng bộ dáng này của nàng là đang không để tâm đến những gì mà hắn nói.
Thịnh Quyết không khỏi có chút không vui— hắn không thích nói chuyện với một người không có phản ứng gì về những gì mà hắn nói
Nhớ năm xưa, có vài vị đại thần cứng đầu thích dùng thái độ không nóng không lạnh để đối phó với hắn. Bề ngoài họ đáp lời "Tốt tốt tốt", "Vâng vâng vâng", nhưng thực ra quay đầu lại mọi chuyện vẫn y như cũ không có thay đổi gì.
Thịnh Quyết vừa nhìn thấy thái độ này, trong lòng đã sáng tỏ như gương. Giang Lạc Dao hiện tại không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ đi đâu, chắc chắn lời hắn vào tai này của nàng cũng đi ra tai khác.
"Nếu cha ngươi đã mong muốn bản vương đến làm sư phụ của ngươi, quản thúc lời nói và hành động của ngươi nên tôn sư trọng đạo là việc thiên kinh địa nghĩa mà học sinh nào cũng phải làm được." Thịnh Quyết nói, "Thái độ phải chỉnh đốn, hành động phải ổn thỏa mới có thể rèn luyện đạo đức, vun đắp phẩm chất trở nên đúng đắn được!"
Giang Lạc Dao: "Vâng."
Thịnh Quyết: "..."
Cô nương trước mặt vẫn giữ thái độ tuân theo như cũ, chỉ là vẫn luôn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng rũ mắt xuống.
Thịnh Quyết cảm thấy mình đang như vô cớ gây sự. Tình cảnh hiện tại, nhìn từ góc độ người ngoài, ai cũng thấy hắn đang cố ý làm khó dễ. Nếu bây giờ lại nổi giận, chẳng phải hắn sẽ mang tiếng là kẻ không có lòng bao dung, hay soi mói sao? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chỉ có ngồi ở đây, hắn mới có thể cảm nhận được những luồng khí ngầm cuộn trào, biết rằng giữa mình và Giang Lạc Dao có một rào cản vô hình, như hai nam châm cùng cực, mãi mãi không thể đến gần nhau.
Nàng, chính là đang bài xích hắn.
Thịnh Quyết im lặng, Giang Lạc Dao cũng vẫn luôn rũ mắt không một tiếng động.
Chỉ cần hắn không nói lời nào, nàng cũng không chủ động nói gì, thậm chí không chịu nhìn hắn một cái.
Thịnh Quyết nhíu mày, cúi thấp tầm mắt nhìn nàng: "Bản vương có bao giờ chọc giận ngươi chưa?"
"Không có thưa sư phụ." Giang Lạc Dao biết rằng cúi đầu mãi là không lễ phép, nàng dửng dưng ngẩng mắt, nhìn về phía Nhiếp Chính Vương trước mặt, "Ta không hề giận dỗi gì ngài."
Mặc dù nàng luôn luôn xưng hô "sư phụ" nhưng không hề có chút chân thành nào trong lời nói của nàng.
Tốt lắm.
Thịnh Quyết bị chọc tức nhiều lần, đến mức sắp không biết giận là gì nữa rồi.
Hắn vẫn nghĩ rằng hắn chỉ là chỉ điểm vài câu, sao cô nương này còn dám nổi giận với hắn?
Quả thực không thể nói lý.
"Vậy đừng gọi sư phụ nữa." Thịnh Quyết ung dung cất lời, "Xưng hô 'sư phụ' cần xuất phát từ sự chân thành và tôn kính. Nếu Giang cô nương cảm thấy không làm được thì e rằng việc tiếp tục mối quan hệ thầy trò này sẽ trở nên bất khả thi."
Vị Nhiếp Chính Vương cảm thấy những lời nói này không có vấn đề gì, lúc bình thường khi mà hạ nhân hay cấp dưới của hắn làm sai đều phải trải qua một lễ rửa tội bằng lời nói. Nhưng hắn lại không nghĩ đến Giang Lạc Dao không phải là cấp dưới của hắn, càng không phải là hạ nhân. Nàng là đích nữ của hầu phủ, từ bé luôn được yêu thương chiều chuộng, không ai nỡ nặng lời với nàng.
Lại một lần nữa nàng bị hắn khắc nghiệt nhắm vào.
Giang Lạc Dao khẽ run mi, cố gắng che giấu sự tổn thương cùng ủy khuất trong ánh mắt. Nàng cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh như không có việc gì: "Phụ thân đã có lệnh, phận là nữ nhi phải tuân theo."
Những biểu hiện rất nhỏ của nàng, cho dù có giấu như thế nào cũng đều bị Thịnh Quyết dễ dàng nhận ra thu vào tầm mắt. Hắn lặng lẽ quan sát nàng, tâm tư dao động bởi những thay đổi nhỏ bé trong cảm xúc của đối phương.
Cô nương này không như vẻ ngoài đạm mạc, nội tâm thực ra vẫn còn đơn thuần mộc mạc. Chỉ cần một câu nói không nặng không nhẹ mà cũng đã khiến nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất như vậy.
Thịnh Quyết cảm thấy rất thú vị, một bên kiên nhẫn lắng nghe nàng nói, một bên tinh tế thưởng thức những biểu cảm mà nàng đang cố che giấu.
Điểm đẹp nhất của Giang Lạc Dao chính là đôi mắt lưu ly kia. Nhiếp Chính Vương cũng không biết phải miêu tả về nó như thế nào, hắn chỉ biết rằng đôi mắt ấy khiến cho hắn có cảm giác khác biệt hoàn toàn với những nữ tử khác. Đôi mắt của nàng vô cùng thu hút, linh động đơn thuần khiến hắn muốn dành thời gian để ngắm nhìn. Thịnh Quyết cảm thấy mỗi lần nhìn vào đôi mắt của nàng đều khiến hắn trở nên thư thái hơn.
Sau khi thưởng thức một phen, Thịnh Quyết bác bỏ lời nàng: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ngươi biết nghe lời phụ thân của ngươi vậy sao lúc ở trước mặt ta ngươi lại không nghe lời?"
Giang Lạc Dao: "..."
Lời nói của Nhiếp Chính Vương quá mức ngang ngược vô lễ khiến nàng còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.
Người này, quả thực là vô lý đến cực điểm. Cư nhiên dám đem bản thân hắn cũng phụ thân nàng có cùng một tầm quan trọng.
Nàng giữ thái độ trầm mặc tuyệt đối, không muốn nhiều lời với hắn về vấn đề này.
Thịnh Quyết nhíu mày, nghi ngờ: "Lại nữa, ngươi đây là đang thầm mắng bản vương trong lòng, phải hay không?"
"Ta không có." Giang Lạc Dao nhất quyết không thừa nhận, "Vương gia chớ nên nghĩ oan cho ta."
Thịnh Quyết chất vấn: "Vậy sao bây giờ ngươi sửa miệng rồi, không còn liên tục gọi ‘sư phụ’ nữa?"
Giang Lạc Dao: “……..”
Hứa Lạp đứng bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi nữa, biểu cảm mất kiểm soát, lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Hứa Lạp: "Vương gia, trời đã không còn sớm, chi bằng cho cô nương về nghỉ ngơi trước đã."
Có lẽ lúc này đã nhận ra bản thân có hơi quá mức, Thịnh Quyết đành nhượng bộ, cho phép Giang Lạc Dao ra về.
Sau khi Giang Lạc Dao đi, Hứa Lạp mới dám khuyên nhủ: "Vương gia, ngài không cảm thấy bản thân có chút hà khắc với cô nương sao?"
Thịnh Quyết đáp: "Nhạc Xương Hầu đã giao phó cho bản vương trách nhiệm giáo dục và rèn luyện Giang cô nương. Bản vương không thể vì chút bực bội nhất thời mà làm trái tâm ý của hầu gia được."
Hứa Lạp phân trần: "Vương gia, ý lão nô là thái độ của ngài đối với cô nương Giang có chút khó khăn."
Hứa Lạp, vốn là người hầu cận bên cạnh Thịnh Quyết nhiều năm, hiểu rõ tính cách của vị Vương gia này. Bình thường, đối với những người hoặc việc không khiến hắn hứng thú, Thịnh Quyết thường xử lý một cách đơn giản và tàn nhẫn, không hề do dự. Tuy nhiên, trong cách đối xử với Giang Lạc Dao, hắn lại tỏ ra do dự, thậm chí còn mang một mặt cố chấp.
Hứa Lạp có lý do để tin rằng Giang Lạc Dao là người đặc biệt, có thể lưu lại vương phủ.
Nhưng Nhiếp Chính Vương vẫn một mực phủ nhận.
Thịnh Quyết cố chấp cãi chày cãi cối: "Bản vương không có khó khăn với nàng, cũng không có ý định dành nhiều tâm tư cho nàng."
Hứa Lạp không nhịn được bật cười: "Vương gia, có một số điểm ngài và cô nương Giang rất giống nhau."
Thịnh Quyết tò mò, buông lỏng mày, hỏi: "Bản vương và nàng có điểm gì tương tự?"
“Bộ dáng cứng đầu phủ nhận, không chịu nói lời thật lòng của ngài và cô nương quả thật là một khuôn đúc ra” Hứa Lạp không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn tiếp tục nói đùa bên miệng: "Vừa rồi cô nương nói 'nàng không có', 'nàng không phải', mà bây giờ ngài cũng ‘ta sẽ không', ‘ta không có khả năng', theo lão nô quan sát, quả thực không thể giống nhau hơn."
Thịnh Quyết: “…….”
Hứa Lạp càng nói càng cảm thấy giống nhau, trong lòng vui mừng như tuyết tan nước chảy, nói đến giãn cả nếp nhăn không ngừng nở nụ cười.
Thịnh Quyết biết hắn đang nghĩ gì, Hứa Lạp đã theo mình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên xáy ra tình huống như thế này tại vương phủ, đối phương chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Hứa Lạp đang híp mắt cười tủm tỉm nên không chú ý tới sắc mặt của Vương gia đã bắt đầu đen, biểu tình dần trở nên không thích hợp.
Thịnh Quyết gọi lại hắn: "Hứa Lạp, ngươi có phải cảm thấy bản thân bây giờ thực nhàn rỗi rồi?"
Hứa Lạp cả kinh, vội vàng nói: "Lão nô không có."
Thịnh Quyết đáp: "Miệng thì không ngừng nói 'nô tài tùy chủ nhân', nhưng sao bổn vương lại thấy ngươi chính là đang cố ý nói mát. Cho nên xem ra ngươi đang nhàn rỗi đến hoảng rồi, vẫn là công việc quá ít, như vậy đi… Nhìn thấy hai món đồ ở đấy không? Đêm nay ngươi ngủ cũng đừng ngủ nữa, xuyên đêm đi giao đồ cho ta đi."
Hứa Lạp: "..."
Có thể lý giải như vậy hay không— Vương gia bị nói trúng tâm sự, nên thẹn quá hóa giận, cố ý trút giận lên mình.
Nhưng điều này lại trái ngược với dự đoán của hắn, Vương gia không từ chối thì chính là đang ngầm thừa nhận!
Hứa Lạp vô cùng vui mừng, lần đầu tiên được thêm việc mà lại năng nổ như vậy.
Thịnh Quyết nghi hoặc nhìn hắn, không thể lý giải nổi... Hứa Lạp này là làm sao vậy, tăng ca không được ngủ mà sao lại trông vui như thế kia?
Thịnh Quyết lơ đãng gọi hắn lại, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Đem người kia gọi tới."
Hứa Lạp dừng lại: "Người kia?"
Thịnh Quyết giả vờ cúi đầu chấp bút viết gì đó, lại lặp lại một lần: "Chính là người mới vừa rồi rời đi..."
Hứa Lạp: "Người nào ạ?"
Nhiếp Chính Vương vốn không phải người có tính tình ôn hòa, đối với cùng một chuyện, khi phải nhắc lại lần thứ hai, không khỏi cảm thấy phiền lòng.
Thịnh Quyết buông bút, giọng điệu trầm thấp vang lên: "Bổn vương mới thu nhận... đồ nhi."
Hắn không quen với xưng hô này, khi nhắc đến, nó như lời lẩm bẩm vụng về, lướt qua như chuồn chuồn lướt nước. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Đồ nhi."
Hắn sẽ không gọi tên này trước mặt Giang Lạc Dao, nhưng... hắn nhận ra rằng mình rất thích xưng hô này, hai chữ ngắn ngủi, lại ẩn chứa một chút thú vị.
Nhiều năm trước, hắn từng đích thân đi trừng trị những đại thần chỉ biết ăn bám và hưởng lạc, một trong những lần đó, hắn nhớ hắn đã đến một kỹ viện để bắt những con cá đang đắm chìm trong tửu sắc ở đây.
Lúc ấy, vì muốn hành động bí mật, hắn không tiết lộ danh tính của mình. Trong lúc đang xử lý những tên tội phạm, hắn bỗng có một phút lơ là và nghe được những lời thoại trong vở tuồng nào đó.
Vở tuồng này đương nhiên không phải là một vở tuồng đàng hoàng. Lời thoại của các con hát mềm mại, uyển chuyển như đang quyến rũ người nghe.
Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết không nghe trọn vẹn vở tuồng nên cũng không nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ rằng khi vở tuồng kết thúc, tiếng "Sư phụ" và "Đồ nhi" ái muội đang vang vọng bên tai.
Ký ức của hắn ở đó vốn dĩ đã không tốt, hắn lại càng không muốn nhớ về những thứ không hay ho. Tuy nhiên, những thứ tầm thường ấy lại len lỏi vào tâm trí hắn một cách lơ đễnh, có thể là vài ngày, vài tháng, cũng có thể là vài năm.
Nghĩ đến vở tuồng không đứng đắn đó, nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt, hầu như chỉ xoay quanh chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Nhân vật chính trong vở tuồng đấy là thầy trò, nhưng lại không phải là lão hủ râu bạc và thư sinh ngu ngốc trong thoại bản mà là...
Thịnh Quyết không muốn nhớ lại, nhưng ký ức trong đầu vẫn ngoan ngoãn hiện về. Sư phụ trong vở tuồng đấy là một thanh niên tuấn tú, thanh tao như trăng sáng, còn đồ nhi của hắn cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất, là một cô nương vừa mới cập kê mảnh mai, e ấp như một nụ hoa mới nở.
Thịnh Quyết: "..."
————————
Thịnh Quyết: “Càng nghĩ càng thấy không ổn.” | Д ・)