Bà biết tính cách thằng cháu nhà mình không tốt, danh tiếng trong trấn cũng chẳng hay ho gì, nhưng chỉ có mỗi mình bà biết rằng, anh là một cậu trai tốt.
“Để con bé ở đây khá được, dù sao trong nhà cũng có chỗ trống mà.”
Dừng một chút, bà nội Trình lại nói: “Minh Hạnh vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, ở chung với bà còn khiến bà vui vẻ nữa là.”
Đây cũng là những lời từ tận đáy lòng của bà.
Thật sự cô gái này rất dễ mến.
“Cháu đừng có doạ nạt người ta!” Bà nội Trình chụp tay anh, vờ tỏ ra không vui.
Đang nói thì Minh Hạnh đã về.
Bà nội Trình liếc nhìn Trình Phóng một cái rồi xoay người, cầm dao cắt dưa hấu, đưa cho Minh Hạnh.
“Hôm nay trời nóng lắm đúng không cháu? Mau, ăn dưa hấu giải nhiệt nè.”
Bà nội Trình lắc lắc miếng dưa hấu trong tay, đưa cho Minh Hạnh.
Còn Minh Hạnh lại đang dồn tất cả sự chú ý vào Trình Phóng sau lưng bà.
Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Trình Phóng, cô lại vô thức cảm thấy sợ hãi và mâu thuẫn, lòng chẳng được yên, nhất là sau khi đã nghe quá nhiều chuyện kể về anh.
“Bà ơi, cháu…”
Minh Hạnh còn chưa dứt lời, đã bị bà nội cắt ngang:
“Những lời sáng nay xem như không tính, cháu cứ ở lại đây, dọn cái gì mà dọn.”
“Bà không cho cháu dọn đi đâu.” Bà nội Trình lại khẳng định một lần nữa.
Bà đẩy Minh Hạnh về phòng, một lát sau còn mang ít trái cây vào cho cô, cả gương mặt tràn ngập niềm vui sướng, ngay cả bước chân cũng thật nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Trình Phóng hơi khựng, từ sắc mặt của anh, sẽ không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Lúc đi ngang qua phòng Minh Hạnh, anh còn nghe thấy cô nói chuyện với ai đó.
Giọng nói của cô khẽ khàng, nếu không lắng nghe sẽ không nghe được động tĩnh nào.
“Mình vốn đã không xử lý được chuyện trong lớp, giữa trưa hôm nay còn có ba học sinh lẻn ra ngoài nữa.
Mình phạt bọn chúng rồi nhưng chúng mảy may bỏ ngoài tai.”
“Chuyện trong lớp đã hỏng bét cả rồi, chuyện chỗ ở cũng không biết làm sao cho phải đây.”
“Mình có đi hỏi Hiệu trưởng, Hiệu trưởng cũng hết cách, mà mình đâu thể làm phiền người ta hoài được.”
Minh Hạnh thở dài, có vẻ rất đau đầu.
“Mình nên làm gì bây giờ đây…”
Minh Hạnh hỏi người ở đầu dây bên kia, giọng sao mà rầu, “Có phải mình đã thật sự mang đến rất nhiều phiền phức cho người ta không?”
Trình Phóng nói cô làm phiền bà nội, bản thân Minh Hạnh cũng thấy thế.
Bà nội Trình không những nấu cơm mà còn gọt trái cây, trong nhà nhiều người đúng là phiền hơn thật.
Cũng có nhiều chuyện phải làm hơn.
Dù cô luôn nói không cần phải làm thế, nhưng vẫn không khuyên được bà Trình.
Ngoài cửa, bước chân của Trình Phóng khựng lại một hồi, sau đó đi thẳng về phòng của mình.
Chỉ là trong lòng bực bội quá đi mất.
Đờ mờ, muốn đánh người thật.
Đã hơn mười một giờ.
Minh Hạnh chuẩn bị giáo án xong xuôi, nhưng vẫn chưa chuẩn bị đi ngủ.
Cô vốn định mặc một cái váy ngủ, nhưng vì buổi tối tiết trời khá lạnh nên cô đổi qua một bộ áo dài quần dài.
Vừa to vừa rộng, mặc đi ngủ rất thoải mái.
Cô vừa gội đầu xong.
Đuôi tóc ẩm ướt, xoã xuống vai.
Khi cô vừa cúi đầu xuống, đuôi tóc cũng khẽ khàng rơi theo.
Cô lên mạng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng quyết định tập trung vào chế độ thưởng phạt trong quá trình giảng dạy.
Quả thật hiện nay, so với việc dạy học thì quản lý lớp còn quan trọng hơn.
Quản lý không tốt, có dạy giỏi đến đâu cũng vô dụng.
Cô tìm được rất nhiều kinh nghiệm của người khác trên mạng, rồi học tập phương pháp của người khác.
Cả một buổi tối, cô chỉ dùng để chép lại những bài đăng vào sổ tay của mình, áng chừng viết cũng được nửa cuốn sổ.
Cô nghĩ mình còn phải mất thêm thời gian để chỉnh sửa lại thêm chút nữa.
Chẳng biết là tối nay bao giờ mới được ngủ đây.
Đèn lớn đã tắt từ sớm, cô ngồi cạnh bàn, trên bàn chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.
Trong phòng, ánh sáng ấm áp, chỉ có âm thanh khi ngòi bút xẹt qua trang giấy tạo ra.
Minh Hạnh viết đến nhập tâm.
Đột nhiên lúc này, dưới chân có tiếng gì vang lên.Cô nghe mà sửng sốt, động tác tay cũng khựng lại theo.
Minh Hạnh vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Sột soạt sột soạt.
Trái tim của Minh Hạnh nhảy lên, trong lòng thầm suy đoán.
Bàn tay cầm bút hơi run lên, cố giữ dũng khí mà bước về hướng phát ra âm thanh phát ra.
Là dưới bàn có động tĩnh.
“Chít” một tiếng…
Mặt mày của Minh Hạnh tức khắc trắng bệch.
Cô vừa cúi đầu, một bóng đen thoăn thoắt vụt qua ngay bên chân, cái đuôi của nó cong lên, nhanh như chớp chui vào gầm giường.
Lần này, cô thấy rất rõ ràng.
Minh Hạnh tiếng động phát ra dưới gầm giường càng lúc càng lớn, cô cố dằn nỗi sợ hãi mà đứng lên.
Giây tiếp theo, cô gần như lui về phía cửa bằng tốc độ nhanh nhất.
Đó cũng là nơi cách xa giường nhất.
Minh Hạnh sợ nhất chính là chuột.
Hồi bé cô từng bị dọa, từ đó để lại bóng ma tâm lý, hễ thấy chuột là, sợ hãi, lạnh tay cóng chân.
Nếu đang trong nhà mình thì cô đã sớm thét to gọi người đến rồi.
Nhưng đây lại là nhà của người khác, cô kiêng kỵ không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, thế nên cô không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Dù rất sợ hãi, Minh Hạnh vẫn trối chết nhìn chằm chằm vào cuối giường.
Bánh mì cô ăn hồi sáng vẫn còn rớt lại một ít vụn bánh, ở góc tăm tối mà ánh đèn không rọi đến được, một đống đen thùi lùi nhảy ra, không ngừng ‘lít chít, lít chít’.
Minh Hạnh bị âm thanh này doạ đến mức chết sững.
Từng giọt nước mắt to chừng hạt đậu ‘tí tách’ rơi xuống, thời điểm cô hít sâu một hơi đã thoáng giọng nức nở.
Cô cũng biết bản thân vô dụng, nhưng sự thật là cô không thể nhịn nổi.
Đúng lúc này, bóng đen đó phút chốc bay về hướng cô.
“Á —” Minh Hạnh không kìm được mà thét lên.
Cô không ngừng lùi về sau, sau lưng đã dán sát vào cửa.
“Ầm ĩ cái gì vậy!” Bên ngoài, Trình Phóng bực bội đá cửa, vừa cả giận vừa nén giọng bảo: “Khuya lắm rồi, cô có biết giấc ngủ của người già rất nông không hả?”
Thật sự không hiểu nổi mà.
“Câm miệng!” Trình Phóng lại hung dữ quát.
Anh mặc áo thun đen, tóc tai gọn gàng, hơi thở lạnh lẽo, cái vẻ hung hãn hoà với bóng đêm, càng khiến cảm giác tàn ác tăng cao.
Tuy người nọ rất hung dữ nhưng trong khoảnh khắc này, Minh Hạnh chỉ thấy mình như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Cô quay đầu nhìn anh, vội vã nói: “Trong phòng có chuột.”