Đúng lúc này, không biết Minh Hạnh dẫm phải thứ gì đó, đột nhiên trẹo chân, cả người liền đứng không vững, ngã phịch xuống mặt đường.
Đường này vốn đã khó đi, không những hẹp mà còn dốc nữa, nếu không đi quen sẽ dễ bị té ngã.
Chỉ là người trong trấn đi đã nhiều năm rồi, nên hình thành thói quen thôi.
Cô bị dập đầu gối.
Lúc ấy, hốc mắt Minh Hạnh đỏ lên.
Đau quá, lần này thật sự đau quá đi mất.
Trên mặt đất đều là đất đá gai góc.
Cô không nhìn cũng biết, đầu gối bị trầy rách rồi.
Cô thút thít, tự nói với lòng mình, phải đứng dậy đi học ngay, tuyệt đối không được lộ ra dáng vẻ chật vật.
Trình Phóng nhìn mà phát chán, định bụng xoay người bỏ đi.
Nhưng anh chỉ vừa cử động, bước chân đã khựng lại, khóe mắt lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì mà quay trở lại.
Minh Hạnh đã tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc váy trắng chiết eo vừa vặn tôn lên vòng eo thon thả, làn váy khẽ lay, bước chân nhẹ chậm rãi.
Cô chịu đựng cơn đau, đến khi tới được đoạn đường bằng phẳng hơn, cô dần chuyển sang chạy bước chậm.
Rất nhanh, hình bóng ấy khuất khỏi tầm mắt.
Rõ ràng người đã đi xa, nhưng không hiểu sao, hình bóng vừa rồi vẫn đọng trong đôi mắt.
Đồng tử của Trình Phóng lạnh đi, khóe môi mấp máy, mắng thầm: “Đờ mờ.”
…
Lớp 8 – 3 vừa có một nữ giáo viên chủ nhiệm rất xinh đẹp.
Vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình cũng tốt.
Chỉ có điều, chủ nhiệm lớp có xinh đẹp đi nữa cũng vô dụng.
Lớp 8 – 3 này nổi tiếng không phục giáo viên, nhất là khi xảy ra chuyện, ăn cướp cũng có thể la làng [*].
* 贼能闹事 (lược dịch: kẻ trộm có thể nháo sự): ở đây hàm nghĩa là khi lớp có chuyện thì học sinh làm sai cũng có thể gân cổ đổ thừa, đùn đẩy trách nhiệm.
Sau khi ăn trưa xong sẽ có một tiếng để nghỉ trưa, đây cũng được xem là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có trong ngày. truyen bac chien
Không thể phủ nhận rằng mùa hè khiến người ta dễ mệt mỏi, sau khi ăn xong, đầu óc càng thiếu minh mẫn.
Phùng Dục vắt một chân lên ghế, vỗ vỗ hai người ngồi bàn bên cạnh, nói: “Đi đi đi, ra ngoài chơi thôi.”
Lý Tử Chấn và Lý Thụy ngáp ngắn ngáp dài, chậm chạp không chịu đứng lên, do dự nói: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa đó, không ổn đâu…”
Phùng Dục năm nay mười lăm, lớn tuổi nhất trong lớp, đồng thời là một thằng nhóc ngạo mạn thích gây chuyện.
Thậm chí, lúc nói chuyện cu cậu còn không nhỏ giọng, không tránh không né mà thẳng thừng nói: “Không ổn cái gì, chẳng lẽ sợ à?”
Cậu không sợ.
Trước kia đã không, bây giờ ngạo mạn hơn lại càng không.
Không còn cách nào khác, hai người kia đành phải theo cậu ra ngoài.
Bảo vệ trông cửa ngủ gật, thừa dịp ông không chú ý, cả bọn lặng lẽ mở cửa chuồn ra.
Thời tiết thế này quá là tốt, đương nhiên rất thích hợp đi nghịch nước.
Gần trường có một con sông, nước cạn, dòng chảy cũng chậm, người người từ lớn đến nhỏ đều thích ra bờ sông chơi, thỉnh thoảng nước mà ấm thì họ còn làm vài vòng sông nữa.
Mùa hè rực lửa, nước sông ấm là chuyện miễn bàn.
Ba người nghịch nước không biết bao lâu.
Sau khi nghịch đã mệt, cả bọn xách giày, đi đến bóng cây ngồi.
Ngồi còn chưa nóng đít thì Lý Thụy bỗng nhảy dựng lên, kinh hãi thét: “Có rắn!”
Phùng Dục vốn còn đang nằm phè phỡn, vừa nghe đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
Quả nhiên, trong bụi cỏ bên cạnh có một con rắn đang cuộn mình.
Cả người Phùng Dục lập tức lạnh như băng, còn không dám cục cựa.
Hai người còn lại càng không biết làm sao.
Chưa ai kịp phản ứng lại, chẳng có thằng nào gan lớn hết.
Đúng lúc này, không biết một bàn tay từ đâu vươn tới, động tác thoăn thoắt, gọn ghẽ tóm được con rắn.
Là Trình Phóng trùng hợp tạt ngang đây.
Anh biếng nhác đứng bên thân cây, nhìn con rắn trong tay mình, cười nhạo: “Mất mặt không?”
“Rắn này không có độc mà còn dọa tụi bây đái ra quần được.”
Phùng Dục cứng đờ nuốt nước miếng, khoảng mấy chục giây sau, cu cậu mới phản ứng lại, khó khăn ngẩng đầu.
Lúc nhìn thấy con rắn trong tay Trình Phóng, cậu lại sợ đến mức cả kinh.
“Trốn học đi chơi à?” Trình Phóng nhìn ngôi trường trung học cách đó không xa, thuận miệng hỏi một câu.
Bọn nhóc còn đang ngơ ngác, không trả lời.
Trình Phóng đi về trước một bước, ném con rắn xuống sông.
“Còn nhỏ thì đừng có trốn học, mau về lớp đi!”
Trình Phóng nhẹ nhàng bâng quơ bỏ lại một câu, rồi sải bước đi về trước.
Bấy giờ, Phùng Dục mới phản ứng lại, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, đuổi theo phía sau Trình Phóng, vô cùng sùng bái, nói: “Anh ơi, anh ngầu quá!”
Có lẽ là vì trên người Trình Phóng có loại khí chất giang hồ bẩm sinh, là kiểu vầng sáng có thể khiến cho người khác nhìn vào liền biết anh là người không dễ đụng!
Mấy thằng nhóc trạc tuổi Phùng Dục thế này hay sùng bái hạng người như vậy đấy!
“Anh đang làm nghề gì thế ạ?” Phùng Dục theo sau mông anh hỏi.
“Vô công rồi nghề, sống không lý tưởng.”
“Anh, em có thể sống không lý tưởng giống anh không?” Phùng Dục nghĩ, nếu mình được nhận người đại ca này thì mai sau ở trường, cậu quả thật có thể hất mặt lên trời.
Quá đẹp trai, quá ngầu lòi!
Để rồi coi mấy thằng lớp 9 trong trường ỷ mình lớn tuổi hơn còn dám đối chọi với cậu nữa không.
“Không thể.” Bước chân Trình Phóng càng nhanh, vốn đã chẳng quan tâm.
Phùng Dục theo đuôi anh được một lát, Trình Phóng đột nhiên dừng lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Muốn anh túm mày đến gặp giáo viên không?”
Đúng là thằng nhãi phiền phức.
Phùng Dục nghĩ thầm, muốn méc thì méc đi, cậu còn cóc sợ giáo viên đó nữa là.
Cuối cùng, Phùng Dục vẫn thôi theo đuôi anh.
“Anh ơi, anh tên gì vậy?” Phùng Dục gân cổ hét hỏi một câu.
Trình Phóng không đáp.
“Chắc là Trình Phóng đấy.” Lúc này, Lý Thụy đi lên, nhìn bóng lưng của Trình Phóng, cậu do dự nói.
Tên du công nổi danh của thị trấn Đường Lí, tiếng xấu đồn xa, gần như ai ai cũng biết anh.
Nghe nói là hôm qua anh mới trở về Đường Lí.
Phùng Dục đột nhiên ngộ ra.
Wow, hóa ra là Trình Phóng trong truyền thuyết à? Thật sự quá đỉnh luôn đó!
Phùng Dục khẽ lẩm bẩm: “Sau này mình nhất định phải sống không lý tưởng giống anh ấy mới được.”
Chiều muộn, lúc Trình Phóng trở về, bà nội Trình liền kéo anh sang một bên.
“Có phải cháu đã nói gì với Minh Hạnh đúng không?” Bà Trình hỏi: “Sáng sớm hôm nay con bé vừa nói với bà nó muốn dọn đi.”
Bà nội Trình vừa nhìn là biết, khẳng định Trình Phóng đã nói gì đó rồi, nếu không thì vừa mới dọn vào sao đã rời đi liền được.
Trình Phóng không trả lời.
Anh dựa vào cạnh bàn, dáng vẻ lười nhác, rũ mi, khóe mắt lạnh lùng.
Có thể hiểu dáng vẻ này chính là ngầm thừa nhận.
Bà nội Trình bất đắc dĩ lắc đầu.