Cảnh Nào Là Cảnh Chẳng Canh Tân

5/5


5 tháng


21.

Bà Lục muốn giúp Lục Minh Châu, ông Lục và Lục Minh Vũ không thể làm gì chống lại ý của vợ và mẹ mình. Luật sư của tôi cuối cùng vẫn phải dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Thẩm để tìm.

Tôi sợ Thẩm Thính Lan lo lắng nên không nói cho anh biết. Không ngờ cha mẹ Thẩm lại tới tìm tôi.

Vừa mới gặp mặt, mẹ Thẩm liền ôm tôi vào trong ngực, dùng tay vỗ nhẹ lưng tôi giống như đang dỗ dành đứa con nhỏ.

"Noãn Noãn đừng sợ, đừng sợ mà. Có mẹ ở đây, mẹ giúp con phân xử." m thanh của bà dường như mang theo ma lực, nỗi uất ức không giải thích được dâng lên trong lòng khiến tôi hơi muốn khóc.

Cha Thẩm nghe xưng hô của mẹ Thẩm, không khỏi ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Bà đừng dọa con bé.”

Mẹ Thẩm liếc ông một cái: “Ông thì biết cái gì, đây cũng là chuyện không sớm thì muộn.”

Cha Thẩm bất đắc dĩ nhìn bà, đối diện với tầm mắt của tôi, gương mặt lạnh như băng thử nặn ra ý cười.

"Noãn Noãn nhà ta lương thiện như vậy, là đứa bé ngoan như vậy, Lục gia không xót thì Thẩm gia ta xót!"

Tôi muốn nói rằng tôi thực sự không tử tế gì. Con trai bà ban đầu giúp đỡ tôi vì sợ lớn lên tôi sẽ trở thành phần tử gây hại cho xã hội.

Ngày đó, bà Thẩm đưa tôi rời khỏi nhà họ Lục với một thái độ gần như ép buộc, nhân tiện chế nhạo bọn họ một trận.

Tôi ngơ ngác bị dẫn đi, mãi đến khi ở cùng mẹ Thẩm ở trong phòng Thẩm Thính Lan mới phản ứng kịp.

"Bé ngoan, đừng sợ, đêm nay mẹ ngủ với con, mẹ sẽ giúp con đánh đuổi ma quỷ."

"Không, không cần đâu dì." Tôi theo bản năng cự tuyệt: "Con một mình ngủ được."

"Gọi dì cái gì." Mẹ Thẩm híp mắt đưa tay nhéo nhéo hai má tôi, cười nói: "Không cần ngượng ngùng, khách khí với mẹ làm cái gì."

"Đúng rồi!" Bà nói xong, từ bên cạnh giường lấy ra một quyển truyện: "Nghe thằng nhóc thúi đó nói con thích nghe truyện cổ tích.”

Tôi nín lặng, Thẩm Thính Lan rốt cuộc đã đem chuyện của tôi kể cho bao nhiêu người hả.

Mẹ Thẩm hào hứng phấn chấn mở sách ra, hắng giọng phấn khích: “Bà đây từ lâu đã muốn trải nghiệm cảm giác có con gái. Con gái nhỏ ngọt ngào ngoan ngoãn, so với hai thằng nhóc kia tốt hơn nhiều."

"Mà này, con có muốn nghe chuyện xấu hổ của thằng nhóc thúi kia không? Để mẹ kể cho mà nghe, nó tè dầm lúc tám tuổi. Nhóc thúi tha sợ mẹ phát hiện nên gấp rút lấy máy sấy tóc thổi cho khô nhưng mùi nó khắm khó tả lắm…”

Mẹ Thẩm giống như cái máy phát thanh, nói không ngừng. Tôi ngoan ngoãn nằm nghe, nụ cười trên khóe miệng không ngừng được, nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ Thẩm. Bà nói chuyện vui vẻ với ngôn ngữ cơ thể rất sống động.

Lục Minh Châu nói Thẩm gia sớm đã chọn được con dâu yêu thích, tôi nghĩ tôi biết người con dâu kia là ai.

22.

Tôi sợ giấc ngủ không ngon của mình sẽ làm phiền mẹ Thẩm, cho đến ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy bà đang ôm tôi trong lòng.

Tôi tham lam chút hơi ấm, nhắm mắt cho qua.

Mẹ của Thẩm Thính Lan thật tốt bụng, vậy mà tôi thực sự đã nghĩ đến việc trói nhốt con trai bà lại để không ai có thể tìm thấy.

Tôi thật tội lỗi, nhưng không có ý định thay đổi.

Lúc rời giường, tôi nhìn thấy người anh trai hiếm lắm mới gặp được của Thẩm Thính Lan.

Anh ấy chào tôi bằng một nụ cười.

Tôi đã từng gặp anh ấy.

Lần đó Thẩm Thính Lan học tuyệt chiêu một tay lái xe đạp, tự tin muốn chở tôi. Tôi đồng ý, sau đó cùng anh té xuống vũng bùn.

Anh bị anh trai bắt được, tẩn cho một trận.

Thoát ra khỏi ký ức, tôi nghe mẹ Thẩm đang dạy dỗ con trai lớn.

“Có vài món đồ chơi không làm cho ai yên tâm được, ba mươi tuổi đầu vẫn không có lấy một đối tượng, nhắc hoài vẫn không để vào tai. Cũng may còn được đứa nhỏ tuổi nghe lọt tai, sớm tán được cho tôi một cô con dâu.”

Tôi đỏ mặt.

Thẩm Thính Lan gọi điện thoại tới hỏi tình hình của tôi, tôi một mực nói mình thật sự không sao, thật sự rất tốt thì anh mới chịu bỏ qua.

Tôi nói: "Anh cứ nghỉ phép bay tới bay lui như vậy, không muốn học nữa à? Em thật sự không sao."

Tôi cũng hỏi làm sao anh biết được. Thẩm Thính Lan xoa mũi, bất lực nói: "Ông già nhà anh sáng sớm đã gọi, mắng vốn vợ anh bắt cóc vợ ổng."

Anh đang nói dối, nhưng tôi cũng không muốn truy hỏi đến cùng.

Tôi sống ở Thẩm gia một tuần, mẹ Thẩm đưa tôi đi mua sắm. Không giống như bà Lục hễ thấy thứ gì hay thì mua cho tôi. Mẹ Thẩm quan tâm hỏi xem tôi có thứ gì đặc biệt muốn mua không. Nếu không có, bà sẽ chủ động dẫn tôi đi, cầm thứ gì lên cũng hỏi tôi có thích không.

Một tuần sau, cuối cùng tôi chọn quay lại Lục gia.

Điều kiện nhà họ Lục đưa ra rất hấp dẫn, 10% cổ phần của bà Lục ở Lục thị cùng 35% công ty ông ngoại đã qua đời. Ông Lục sẽ chia cho tôi tất cả số cổ phần còn lại, hệt như Lục Minh Vũ và Lục Minh Thành, sẽ có hiệu lực vào ngày tôi trưởng thành.

Luật sư nhà họ Thẩm thuê rất có năng lực, với những bằng chứng chắc chắn, Lục Minh Châu vẫn phải ngồi tù.

Ông Lục dẫn bà Lục đi du lịch giải sầu.

Lục Minh Thành quyết định chuyển đến ký túc xá trường học ở, trước khi đi hắn nói với tôi: “Châu Châu nhờ tôi nói với em lời xin lỗi. Cũng thật xin lỗi, là tôi đã gây ra nhiều đau khổ cho em.”

Tôi đáp: “Không chấp nhận, không tha thứ.”

Lục Minh Vũ trở thành người duy nhất còn ở nhà, sau khi ông Lục giao hết công việc cho anh ta, anh ta càng bận rộn hơn. Ấy thế mà dẫu sớm hay muộn, anh ta cũng kiên quyết trở về nhà nên ngày nào tôi cũng thấy anh ta trên bàn ăn sáng.

23.

Học kỳ tiếp theo, bà Lục trở về.

Năm Ba của cấp Ba đi vào giai đoạn chạy nước rút, bà tự tay nấu canh bồi bổ cho tôi mỗi ngày.

Tôi nhận lấy hết thảy, nhân tiện nói tiếng cảm ơn vô cảm.

Tôi không chọn chỗ ở khác rời khỏi nhà họ Lục. Suy cho cùng, người áy náy đâu phải là tôi, người khiêm tốn tôi cũng chẳng làm, tôi càng chẳng phải loại người hay ảo tưởng nên cần gì trốn tránh.

Đối với tôi, bữa ăn được nấu bởi bà Lục hay bảo mẫu đều như nhau.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã trúng tuyển vào trường đại học mà tôi mong muốn.

Trong lễ trưởng thành, tôi đã nhận được một món quà lớn.

Không biết có phải do nghe lời Thẩm Thính Lan hay không, tất cả người ở Lục gia đều đưa tôi tiền.

Tôi không kỳ vọng vào tình cảm của nhà họ Lục, nhưng tiền có thể khiến tôi động lòng.

Một ngày trước sinh nhật lần thứ mười tám, Lục Minh Vũ tìm tôi nói chuyện, tôi cùng anh ta nói chuyện rất nhiều. Cuối cùng Lục Minh Vũ hỏi tôi khi nào mới có thể nghe được tôi gọi anh ta một tiếng ‘anh trai’, tôi bảo chuyện này đã bàn qua rồi.

Anh ta hỏi tôi làm gì với số tiền đó.

Tôi đáp: "Tiết kiệm tiền nuôi Thẩm Thính Lan."

"Thằng nhóc kia đúng là chơi ngải em rồi đó."

Tôi mỉm cười. Không có bùa ngải gì ở đây, nếu Thẩm Thính Lan không xuất hiện, mà tôi lại có một phần nghìn khả năng bị Nhà họ Lục nhận lại, vậy quan hệ giữa tôi và Lục gia có thể sẽ dịu đi.

Nhưng không.

Thẩm Thính Lan cướp hết đất diễn của người nhà họ Lục và đảm nhận hầu hết các vai trò, bù đắp cho cuộc đời tôi.

Nếu có một ngày, có người bắt trói Thẩm Thính Lan và người nhà họ Lục, tôi sẽ không chút do dự lựa chọn Thẩm Thính Lan.

Đúng 0 giờ, Thẩm Thính Lan gửi tôi một câu chúc mừng sinh nhật.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 18, ông Lục tìm tôi nói chuyện.

Người nhà họ Lục trước sau như một, tìm người nói chuyện cũng phải là lần lượt từng người.

Cuối buổi nói chuyện, ông Lục nghiêm túc hỏi tôi: “Cha có thể xoa đầu con được không?”

Tôi lùi lại một bước: “Không, sẽ không cao lên được.”

Tôi biết thái độ của ông và Lục Minh Vũ đối với tôi từ đầu đến cuối khác xa so với bà Lục và Lục Minh Thành.

Nhưng tôi là loại người không thích tiến lên, thích cà giật cà lùi đấy.

Tiệc sinh nhật của Lục gia rất hoành tráng, nhưng nhân vật chính sau khi nói lời cảm ơn đã vội vàng rời đi.

Tôi được Thẩm Thính Lan đưa đến bờ biển, nơi đó dựng mấy cái lều trại và lò nướng. Một nhóm người đang bận rộn vây quanh bếp nướng thịt và chiếc bàn nhỏ.

Người bên Thẩm gia tất cả đều có mặt, còn có mấy người anh em tốt của Thẩm Thính Lan và những người bạn tốt hiếm hoi mà tôi có được trong mười tám năm qua.

Tôi thấy cha Thẩm xắn tay áo âu phục lên, đưa cho mẹ Thẩm một xiên thịt nướng.

Thấy chúng tôi đến, một số chào rộn lên như bắn pháo: "Hoan nghênh chủ tiệc của chúng ta nha!"

Tôi cười xán lạn.

Thế giới tối tăm bỗng có ánh sáng, vũng lầy thối rữa mọc ra hoa, gió thổi mang theo hương hoa.

"Vút… Bùm!" Pháo hoa khổng lồ bắn tung tóe.

Thẩm Thính Lan bước đến cạnh tôi, nắm lấy tay tôi đan mười ngón vào nhau.

Dưới ánh sáng của pháo hoa, anh cười sang sảng, ghé sát tai tôi nói: "Bạn thích không? Bạn gái."

Tôi nghiêng đầu cười: “Không tồi nha, bạn trai vừa nhậm chức."

[Hết.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play