Cảnh Nào Là Cảnh Chẳng Canh Tân

4/5


5 tháng


16.

Cuộc sống an nhàn, Thẩm Thính Lan đi du học phải mất nửa năm mới quay trở lại.

Tôi cũng là một học sinh cuối cấp Ba. Cặp vợ chồng họ Hướng bị ông Lục tống vào tù đến cuối cuộc đời.

So với trước đây, bà Lục càng cảm thấy có lỗi với tôi. Nhưng tôi biết rõ, trí nhớ của bà không tốt, thay đổi thất thường. Trong số những người trong gia đình họ Lục, tình cảm của bà dành cho tôi là phức tạp nhất.

Có lẽ sống được nửa đời, tất cả mọi thứ đều thuận theo ý bà cho đến khi tôi xuất hiện. Bà chán ghét tôi nhưng lại vì huyết thống mà nhường nhịn đủ đường, bị tôi từng bước áp bức, đôi khi không thể che đậy được chút chán ghét và oán hận.

Bữa tiệc nhận thân mà nhà họ Lục tổ chức cho tôi cũng đã đến, bà Lục bảo tôi chọn một bộ váy để thay.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ đặt có mấy bộ thôi, sao giờ nhiều thế này?”

Bà Lục cười trừ: "Có mẫu mới mẹ thấy cũng hợp, liền mua cho con."

Tôi đã nhìn thấy có những bộ đặt làm riêng hai lần. Có một vài kiểu váy, một cái bị thiếu ở đây, tôi nhớ nó màu vàng.

Chắc là sợ bị tôi phát hiện ra nên bà Lục đã trộn lẫn chúng.

Tôi “ồ” một tiếng dường như khiến bà thở phào nhẹ nhõm. Bà chủ động cầm lấy một bộ lễ phục, gợi ý: "Noãn Noãn mặc như này được không con?"

Đó là một chiếc váy công chúa màu xanh da trời trễ vai, trên váy bồng bềnh có đính vài hạt kim cương, dưới ánh đèn lấp lánh như những vì sao.

"Được." Tôi cười rạng rỡ.

Khi thay quần áo, tôi nhìn vào một vết sẹo bỏng bao phủ nửa vai trái. Không cố ý nhìn còn ổn, nhìn kỹ thì cảm giác nóng rực đau đớn như tái hiện.

Thu hồi cảm xúc, tôi hướng bên ngoài hô một tiếng: "Mẹ ơi, mẹ giúp con với. Khóa kéo của con không đóng được."

Với những chiếc đầm cao cấp thì làm sao mà có vấn đề về dây kéo đây.

Nhưng tiếng gọi “mẹ” này, cũng đủ để di dời sự chú ý của bà Lục. bà Lục vội vàng từ bên ngoài đi vào, kích động nhìn tôi: "Noãn Noãn, con, con vừa mới gọi mẹ là cái gì?"

Tôi không lên tiếng nữa, bà liền không truy hỏi nữa, động tác giúp tôi kéo khóa đột ngột dừng lại. Bà Lục không nhịn được đưa tay kéo váy áo mở ra, hốc mắt bỗng chốc trở nên ướt át. Trên lưng chằng chịt vết sẹo, vết ngang, vết dọc, vết tròn và vết to trên vai đâm vào mắt bà Lục.

Bà đưa tay vuốt ve lưng tôi, đầu ngón tay miết dọc theo vết sẹo, giọng nghẹn ngào hỏi tôi: "Noãn Noãn, vết thương trên người con..."

Tôi cố chịu ngứa ngáy khó chịu muốn thoát ra, thờ ơ nói: "Ồ. Hình như là bị dùng thắt lưng hay cái gì đó đánh, dấu tròn thì dễ nhận ra hơn, chắc là tàn thuốc nóng."

"Hẳn là rất đau?"

"Quên rồi. Chỉ nhớ lúc đó nằm dưới sàn tự hỏi, bọn họ phát hiện ra tôi không phải là con gái ruột, còn cha mẹ tôi thì sao? Là không phát hiện, hay là không cần tôi?"

Bà Lục theo bản năng muốn phản bác: "Không! Không phải." Hai vợ chồng bọn họ luôn tin tưởng lẫn nhau cho nên cũng không nghĩ tới việc giám định.

Khi nhìn kỹ Châu Châu, bà cũng có thể tìm thấy những điểm tương đồng về ngoại hình. Khi đó, chỉ cần Châu Châu nắm tay bà, làm nũng và hôn lên má bà, bà Lục liền muốn trao những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cô con gái quý giá của mình. Làm thế nào bà có thể nghi ngờ nó?

Im lặng một lúc, bà Lục thấp giọng không ngừng nỉ non nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Không cần thiết, xin lỗi cũng vô ích, nói mấy chục triệu lời cũng không có giá trị." Tôi hỏi bà: "Không kéo lên sao?"

Bà Lục cố nén nước mắt, nhìn vết sẹo trên vai tôi, thận trọng hỏi tôi: "Con có muốn thay không?"

"Không thay." Tôi mỉm cười: "Bộ đồ này không đẹp sao? Hơn nữa là người tự mình chọn."

"Mẹ, mẹ không biết." Bà Lục muốn phản bác, nhưng cuối cùng bà chỉ giúp tôi kéo nốt khóa kéo, nói rằng bà đi ra ngoài một chuyến và rời đi.

Xem chừng là chạy tìm chỗ nào đó khóc.

Bà rời đi nhanh đến nỗi không kịp nhìn thấy nụ cười tự mãn của tôi ở phía sau.

17.

Lúc đầu, những gì tôi hình dung không phải là một nhà họ Lục ấm áp và hạnh phúc. Thân phận tiểu thư Lục gia đáng giá hơn nhiều so với một cô gái đáng thương có cha mẹ nuôi bị tống vào tù.

Thẩm Thính Lan là công tử Thẩm gia, anh có thể nói không quan tâm môn đăng hộ đối, nhưng tôi không thể.

Cô bé Lọ Lem kết hôn với một gia đình thế gia? Tôi không thích.

Thẩm Thính Lan dẫn tôi thoát khỏi nơi quỷ quái đó và cho tôi một tương lai mới.

Anh là ánh mặt trời xuyên qua những đám mây đen chiếu sáng cho thế giới của tôi.

Đưa tôi đi trèo cây, mò tôm bắt cá để trải nghiệm tuổi thơ, giúp tôi trả thù những kẻ bắt nạt.

Lần đầu tiên đi công viên giải trí, lần đầu tiên uống trà sữa, lần đầu tiên đi xem phim, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật... Anh cho tôi thấy nhiều điều mới lạ.

Tôi đã từng nghĩ thế giới này thật nhàm chán, nhưng rồi lại nhận ra rằng trời xanh và mây trắng, ánh trăng và vì sao, bình minh và hoàng hôn, núi non và sông suối, tất cả đều rất đẹp.

Vậy nên tôi luôn cố gắng tiến về phía Thẩm Thính Lan, muốn trở nên gắn bó chặt chẽ với anh. Ông Lục muốn nghe chuyện giữa tôi và Thẩm Thính Lan, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian hay nước bọt của mình, cũng tôi không muốn chia sẻ Thẩm Thính Lan của mình với người khác.

Nếu không phải năng lực kém cỏi, tôi đã muốn bắt chước cô gái ốm yếu trong tiểu thuyết, nhốt người ta ở bên cạnh mình. Vì vậy, khi Thẩm Thính Lan biết về thân thế của tôi, tôi đã bắt đầu suy tính.

Tiểu thư nhà họ Lục là con đường nhanh nhất để có được tiền tài và quyền lực trong khả năng của tôi ở thời điểm hiện tại. Ít nhất thì nhìn vào số tiền ngày một tăng trong thẻ của mình, cũng thấy được đây là cách không tồi.

Nếu Lục Minh Châu không chọc tới tôi, vì quá khứ tôi sẽ ăn miếng trả miếng với nhà họ Lục nhưng cũng tính đuổi cô ta ra ngoài. Tôi không ngu xuẩn đến mức đi tranh sủng với một người sớm chiều đã ở Lục gia mười bảy năm.

Điều tôi muốn là sự áy náy của người nhà họ Lục, để cho bọn họ mỗi lần nhìn thấy tôi điên cuồng kìm nén nỗi đau, lại nhìn thấy Lục Minh Châu mười bảy năm này trôi qua tốt đến mức nào, sẽ bị áy náy ăn mòn dần dần tiêu hao tình cảm đối với Lục Minh Châu.

Cũng thỏa mãn tâm lý trả thù, để họ cùng san sẻ nỗi đau với tôi.

Tâm hồn tôi đã sớm mục ruỗng.

Ông Lục sợ bà Lục đau lòng nên giấu chuyện tôi bị ngược đãi, nên tôi sẽ để cho bà Lục nhìn thấy vết sẹo trên người tôi một cách trực quan hơn.

Ngày đó tôi kinh ngạc khi Lục Minh Châu bị đánh không phải vì cô ta bị đánh quá thảm. Hướng gia sau năm tôi mười hai tuổi bị tôi báo cảnh sát, động tay chưa bao giờ để lại dấu vết bên ngoài. Lục Minh Châu không biết đã làm cái gì khiến cho bọn họ liều lĩnh lưu lại vết thương rõ ràng như vậy.

18.

Trong bữa tiệc tối, tôi xuất hiện trước mặt mọi người, bố bà Lục giới thiệu tôi với khách mời. Họ chúc mừng nhưng ánh mắt đổ dồn lên vết sẹo trên vai tôi.

Cha mẹ Thẩm Thính Lan đến. Lúc ở riêng, mẹ Thẩm còn tặng tôi một chiếc vòng tay và khen tôi đẹp gái cùng ngoan ngoãn, nhưng bà không nhắc đến Thẩm Thính Lan.

Lục Minh Châu cũng đến, cô ta không bị xóa tên khỏi sổ hộ khẩu nhà họ Lục nên trên danh nghĩa vẫn là tiểu thư Lục gia.

Việc cô ta có đến dự bữa tối này hay không sẽ ảnh hưởng đến chủ đề người ta thảo luận sau lưng nhà họ Lục.

Thấy thái độ của ông Lục đối với tôi, cũng ít người đến làm thân với cô ta hơn.

Thấy bà Lục mặc chiếc váy màu vàng, tôi cười nửa miệng nhìn bà. Ông Lục rất quan tâm tôi, sau khi giới thiệu xong một lượt, Lục Minh Vũ đến mời tôi khiêu vũ.

“Nhân vật chính, nhảy một điệu cho chút mặt mũi đi!”

Tôi lắc đầu.

Điệu nhảy đầu tiên của tôi phải để dành cho Thẩm Thính Lan dù cho anh đang ở nước ngoài.

Lục Minh Vũ nhún vai, không biết anh ta học được động tác này từ khi nào.

Tôi nhìn anh ta và hỏi: “Sao Lục thiếu gia lại có thói quen học theo người khác vậy?”

Trước đây không để ý nhưng sau một thời gian dài, tôi phát hiện ra Lục Minh Vũ luôn bắt chước giọng điệu của Thẩm Thính Lan khi nói chuyện với tôi. Anh ta tính tình ổn trọng và dịu dàng, ngữ khí sôi nổi lại trái ngược với vẻ ôn hòa vốn có.

“Nếu dùng cách của nhà họ Lục mà không thể đến gần em, vậy thì đổi sang thứ mà em quen thuộc thôi.” Lục Minh Vũ cười nói.

Tôi lắc đầu: “Đừng làm chuyện vô ích.”

Lục Minh Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm phía sau tôi, khi tôi còn đang thắc mắc thì một giọng nam đã gọi: “Cô Lục, em có thể khiêu vũ với anh chàng đẹp trai này không?"

Dù đã nghe nhiều lần, âm thanh quen thuộc này vẫn làm cho trái tim tôi trong vô thức đập điên cuồng.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Không phải anh nói ở nước ngoài không về được sao?"

Thẩm Thính Lan cười: "Đã hứa sẽ không vắng mặt trong bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào của em, anh phải giữ lời chứ. Huống hồ anh không trở về, ai cùng phù thủy nhỏ của anh nhảy điệu đầu tiên nào?"

"Tìm anh đẹp trai nhảy cùng."

"Nơi này trừ anh ra còn có anh đẹp trai nào khác sao?"

Tôi đang định đáp trả thì Lục Minh Vũ bên cạnh u oán nhìn tôi một cái, xen vào nói: "Có anh."

"Bị gì dzậy ba?" Tôi và Thẩm Thính Lan trăm miệng một lời, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Thẩm Thính Lan cười kéo tôi vào sàn nhảy, mỉm cười và kéo tôi vào sàn nhảy, điệu nhảy đầu tiên của tôi đã được dành cho anh như tôi mong muốn.

Qua khóe mắt, tôi thấy Lục Minh Châu tiến đến ôm lấy cánh tay của bà Lục, nhưng bị bà Lục kéo ra.

19.

Ba tháng sau, Lục Minh Châu bất ngờ nhắn tin hẹn gặp tôi. Địa điểm gặp mặt là tại một căn biệt thự khác mà ông bà Lục đã thu xếp, cách nhà họ Lục chưa tới năm trăm mét. Có thể thấy ngôi nhà được chuẩn bị kỹ càng, sang trọng kiểu u Mỹ, chẳng khác gì lâu đài nơi công chúa ở.

"Đây vốn là quà trưởng thành mà bố mẹ chuẩn bị cho tôi, vốn định đến sinh nhật tôi mới tặng, không ngờ cô trở về nên sớm đem tặng tôi."

"Ò." Tôi ngáp một cái.

Thẩm Thính Lan ở nước ngoài bị chênh lệch múi giờ, mãi gọi điện thoại với anh mà tôi sơ ý thức cả đêm, bây giờ thật buồn ngủ.

Tôi không tiếp lời mà nói: "Muốn nói cái gì mau nói, tôi muốn trở về ngủ bù."

Cô ta chăm chăm nhìn tôi: "Hướng Noãn, cuộc đời của tôi là do cô cướp mất.”

“Là tôi cướp của cô?” Tôi không nhịn được cười trào phúng một tràng, người không biết xấu hổ quả nhiên vẫn không biết xấu hổ.

Lục Minh Châu tiếp tục: “Cô đã nói cái gì với mẹ? Tại sao bây giờ mẹ cư xử rất kỳ quặc, lúc đối tốt với tôi, lúc lại trốn tránh tôi! Cha hầu như không đến thăm tôi, đều chỉ đưa mẹ đến. Anh cả cũng không còn như trước, không còn nhắn tin quan tâm tôi nữa. Lần nào cũng đều là tôi chủ động, ảnh cũng chỉ nhắn lại mấy câu!”

“Kể cả anh hai! Ngay cả anh hai! Gần đây anh ấy hành động rất bí ẩn, trốn tránh tôi khiến tôi không biết anh ấy đang cái làm gì!”

“À.” Tôi qua loa đáp.

Cô ta chắc sợ tôi không thấy được cứ cách hai ba ngày ông bà Lục và Lục Minh Thành lại chạy về đây. Lục Minh Vũ mang quà gì về, đều là mang hai phần. Mà Lục Minh Vũ có phần kiêng kỵ hơn, sợ tôi chê nên hai phần đều không giống nhau.

Lục Minh Châu thấy rằng không thể kích thích được tôi, liền chuyển hướng: “Cô thấy mình may mắn lắm, phải không? Nếu không nhờ bị ôm nhầm thì đâu có gặp được Thẩm Thính Lan. Nhưng mà nghe nói nhà họ Thẩm đã chọn được cô con dâu họ thích rồi, cô cũng chỉ là món ăn dân dã mà Thẩm Thính Lan nếm thử một lần trong đời thôi.”

“Vậy sao?” Tôi phản ứng lấy lệ, giễu cợt đáp: “Cô dát vàng lên mặt mình à, tôi gặp được Thẩm Thính Lan hay không thì liên quan gì đến cô? Nhưng tất cả những gì cô có cho đến bây giờ đều vốn không thuộc về cô, kể cả cái tên Lục Minh Châu.”

Lời nói của tôi đã đâm trúng chỗ đau của Lục Minh Châu và cô ta hoàn toàn bị tôi chọc tức: “Hướng Noãn, trên đời này không phải chỉ có mình cô thông minh đâu!

Cơn giận phun trào, Lục Minh Châu bắt đầu gào thét: “Mày bị tráo đổi cũng đâu phải do tao làm! Là mày không hưởng được phúc khí của Lục gia, là mày không cam lòng muốn hủy hoại cuộc đời của hai chúng ta, là mày đã hủy hoại của đời của tao!”

Lục Minh Châu được nuông chiều từ nhỏ, cô ta là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của nhà họ Lục, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi vỡ. Từ nhỏ cô ta đã tự cao tự đại, ỷ được chiều chuộng. Dù sao chỉ cần cô ta làm nũng, anh hai lẫn bà Lục sẽ luôn tìm cách thỏa mãn và tha thứ cho cô ta.

Cho đến một lần, cô ta nghe được những lời đàm tiếu của một số người. Lục Minh Châu nhìn bức ảnh chụp chung của cả nhà, càng so các đặc điểm trên khuôn mặt, cô ta càng thấy mình không giống với nhà họ Lục.

Cô ta hoảng hốt cầm tiền chạy đi nhờ người làm giám định. Không, chính là không phải!

Từ đó về sau, cô ta không còn bướng bỉnh nữa mà tìm cách lấy lòng nhà họ Lục để tạo dựng mối quan hệ.

Ông bà Lục khen cô ta lớn lên hiểu chuyện, cô ta hỏi họ: “Sau này cha mẹ có bỏ rơi con không?”

Họ xoa đầu cô ta an ủi: “Sao lại nghĩ như vậy. Châu Châu là bảo bối của cha mẹ, có thể không cần người khác chứ sao lại không cần con?"

Sau câu hỏi đó, ông bà Lục nghĩ không biết cô ta đã trải qua cái gì nhưng để cô ta có đủ cảm giác an toàn, đối xử với cô ta tốt hơn trước.

Lục Minh Châu tham lam mọi thứ của nhà họ Lục, đó là ngôi nhà mà cô ta sống từ khi còn nhỏ. Cô ta cầu khẩn rằng đứa trẻ kia sẽ không xuất hiện. Mãi cho đến khi Lục Minh Thành chèn ép quỷ nghèo nổi danh ở lớp trọng điểm, cô ta nhìn mặt mũi của hai người mà hoảng hốt.

Đứa con ruột đó thế mà lại xuất hiện!

Lần đầu Lục Minh Châu tiêu tốn năm trăm nghìn thuê người đuổi Hướng Noãn đi. Năm trăm nghìn không được thì thêm tiền, bất chấp dùng phương pháp nào cũng phải đuổi người ra khỏi thành phố này.

Lúc đó, cô ta còn nghĩ, đuổi Hướng Noãn đi như thế này có xấu xa hay không. Nhưng cô ta chán ghét Hướng Noãn, khi trở về Lục gia, Hướng Noãn sẽ giành hết sự cưng chiều của người nhà dành cho cô ta, lần đầu tiên gặp mặt còn đổ canh rau lên người cô ta.

Hơn nữa bộ dạng khủng khiếp của Hướng gia, cô ta không muốn trở về đó! Cùng lắm thì đến lúc đó cô ta lén chuyển cho Hướng Noãn thêm một khoản tiền là được.

"Tại sao mày lại dai như keo dính chó? Tại sao hai năm trước đã đuổi mày đi, mày vẫn còn ở lại thành phố này?"

Tôi nhìn cô ta, khi Lục Minh Châu tức giận rít gào, trong khoảnh khắc, gương mặt cô ta hội tụ đủ những đặc điểm của bố mẹ ruột.

“Là mày tham lam.”

“Tao tham lam?” Lục Minh Châu phì cười: “Là Lục gia bọn mày tàn nhẫn, là mày không cam tâm sống trong cảnh nghèo. Tao hèn mọn lấy lòng, làm nhiều chuyện như thế. Tao ảo tưởng này một ngày nào đó khi mày trở về, bọn họ sẽ không bỏ rơi tao.”

“Bọn họ rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ rơi tao, trước khi mang mày về, bọn họ cũng đã hứa đi hứa lại rằng tao sẽ mãi là con gái nhà họ Lục, bọn họ sẽ đối xử với tao như trước kia.”

“Nhưng không hề! Mày có biết mày rất phiền phức không? Phá hủy một ngôi nhà vốn dĩ đã hạnh phúc. Không phải mày ghen tị với tao và muốn kéo tao xuống vũng lầy chung với mày sao?”

Tôi nhìn bộ dáng Lục Minh Châu điên cuồng muốn đập đồ, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ghen tị với mày? Trước kia từng có."

Dù sao đến bây giờ, tôi vẫn không quên được ngày đó Lục Minh Châu mặc váy liền thân, tay cầm bánh ngọt, ánh mắt cười cong cong như vầng trăng.

Rất đẹp.

“Nếu không thì nói về di truyền gen đi, Lục Minh Châu.” Tôi gọi cô ta: “Bộ dạng lúc mày phát điên quả thật là giống hệt bố mẹ ruột của mày.”

Lục Minh Châu sửng sốt, nghĩ đến ngày hôm đó ở Hướng gia, thằng con trai út của cái nhà đó đi đến đá và giật tóc cô ta, Lục Minh Châu không thể không đẩy nó xuống. Cô ta bị cái người gọi là mẹ ruột tát, đẩy ngã và đâm đầu vào tủ. Trong tiềm thức, Lục Minh Châu muốn chống trả, càng chống cự một cách bất lực càng khiến cô ta bị đánh thậm tệ.

Trong lúc tuyệt vọng, cô ta đột nhiên nghĩ tới, nếu bị đánh thảm hơn chút thì mẹ nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, đến lúc đó cô ta có thể trở về nhà họ Lục. Bà Lục quả nhiên đau lòng, nói mặc kệ Hướng Noãn đáp có chấp nhận hay không đều phải đưa cô ta về Lục gia.

Ông Lục đi cùng bà Lục luôn nhìn vết thương trên người cô ta mà thất thần, giống như đang nhìn một người khác thông qua thảm trạng lúc đó của cô ta. Không nghĩ tới chuyện cô ta về nhà họ Lục lại bị Hướng Noãn quậy cho hư bột hư đường.

“Lục Minh Châu, từ lúc bắt đầu tao luôn nghĩ cách triệt để đuổi mày ra khỏi Lục gia.” Tôi cười nhạt: “Là loại ngay cả tên trên sổ hộ khẩu cũng bị dời đi.”

Cảm giác áy náy có mạnh đến đâu cũng không xóa bỏ được phần tình cảm mà người Lục gia còn dành cho Lục Minh Châu. Hơn nữa, trong lòng bà Lục, tôi và Lục Minh Châu, người trước ngỗ nghịch làm trái ý bà, người sau ngoan ngoãn nghe lời. Vì hoàn cảnh bi đát của tôi, mỗi khi nhìn Lục Minh Châu đều liên tưởng đến ông bà Hướng nên bà khó xử cùng bài xích, nhưng bởi vì Lục Minh Châu khôn khéo khiến bà lại nhịn không được quan tâm cô ta.

Tôi còn đang suy tính xem làm cách nào để cho cô ta cuốn gói đi. Giờ thì không tệ, đúng là buồn ngủ còn gặp chiếu manh.

“Mày có ý gì?” Lục Minh Châu thoáng sửng sốt.

Tôi mở điện thoại di động của mình: “Tao là kiểu người có thói quen rất tốt, gặp người hay việc gì đặc biệt đều lưu lại một vài bằng chứng.”

Lúc tôi nói, trên màn hình, đường âm thanh của máy ghi vẫn còn dao động. Con ngươi của Lục Minh Châu giãn ra, cô ta lao đến giật điện thoại của tôi. Tôi chế trụ được cô ta dễ như trở bàn tay, mỉm cười ghé vào tai cô ta: “Mày nói xem, tao có hưởng được phúc khí của nhà họ Lục hay không?”

Đẩy người xuống, cô ta ngã nhào xuống ghế sofa, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt khó coi.

“Hiện tại xem ra sau này mày không thể ở lại Lục gia được rồi. Vận may của tao xem ra nằm ở tương lai.” Tôi giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt cô ta: "Cảm ơn vì món quà."

Tôi quay người bỏ đi, không để ý đến vẻ mặt ngày càng kỳ lạ của Lục Minh Châu ở phía sau.

20.

Tôi chủ động kéo người nhà họ Lục vào một cuộc trò chuyện nhóm.

À, tôi cũng đã đồng ý kết bạn với Lục Minh Thành với cái giá sáu triệu.

Ai sẽ chê nhiều tiền cơ chứ?

Ngay khi nhóm được thành lập, Lục Minh Vũ đã gửi một dấu "?". Tôi gửi ngay bản ghi âm, không cắt bớt hay thêm thắt gì. Sắc mặt Lục gia bây giờ nhất định không tốt, nghĩ đến cảnh đó, đúng là không khỏi mong chờ.

Có tiếng xe phía sau, tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Nó tăng tốc xông tới chỗ tôi, thị lực vốn tốt, liếc mắt một cái tôi liền trông thấy Lục Minh Châu.

“What’s up? Điên hả má?”

Tôi nguyền rủa một câu, lấy hết sức chạy nước rút một trăm mét, cố giữ tỉnh táo, chạy đến chỗ có chướng ngại vật. Khi tiến sát, Lục Minh Châu dường như chợt tỉnh, bẻ lái và đạp phanh.

"Rầm" một tiếng, thành xe va vào bồn hoa. Lục Minh Châu xuống xe, kinh hãi không khỏi ngồi phịch xuống đất.

Cô ta... cô ta sao có thể xấu xa như vậy, làm sao lại có ý nghĩ giết người.

m thanh của vụ va chạm đã thu hút những người gần đó đến xem. Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Minh Châu, nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh: "Lục Minh Châu, đợi ăn cơm tù đi!"

Tôi không do dự gọi thẳng cho cảnh sát.

Tốc độ xử lý rất nhanh, bà Lục đến gặp Lục Minh Châu, khi quay lại thấy tôi thì ngập ngừng không nói nên lời. Nhìn bà Lục, tôi biết rằng bà đã đưa ra lựa chọn.

Tôi nói: “Có phải Lục phu nhân muốn cầu tình thay cô ta không?”

Có trời mới biết lúc đó dù có chạy nhanh cỡ nào, tôi vẫn vô cùng sợ hãi.

Bà lắc đầu, mắt nhắm nghiền, đấu tranh một hồi vẫn mở miệng: “Mẹ cho rằng đời này của mẹ, vợ chồng tương thân, con gái hiểu chuyện hiếu thảo là đã thành công. Nhưng bây giờ xem ra, mẹ không thể chối bỏ thất bại trong việc dạy ra một đứa nhỏ như vậy."

“Mẹ cùng cha con ở với nhau hơn ba mươi mấy năm trời, vì con mà mẹ cùng cha lần đầu cãi nhau nhiều như vậy, ông ấy cũng không còn thuận theo dỗ dành mẹ nữa. Lúc ở bệnh viện, mẹ thấy bộ dạng lanh lợi của con, còn nghĩ một đứa nhỏ hiểu chuyện như con sẽ sống hòa bình với Châu Châu.”

“Lục phu nhân, nhận thức sai lầm là chuyện thường tình, suy cho cùng vẫn do tôi giỏi lừa người.”

Tôi nhỏ giọng nói, đổi chủ đề: “Điều mà hôm đó bà Lục vốn muốn nói, chính là 'Mẹ không nên khăng khăng đòi đưa con về', đúng chứ?”

“Ừ.” bà Lục thành thật gật đầu: “Thất vọng chứ? Là mẹ của con mà mẹ thực sự lại có ý nghĩ này.”

Tôi lắc đầu: “Không thất vọng.”

Tôi đã sớm biết rằng giữa tôi và Lục Minh Châu, bà sẽ ưu tiên chọn Lục Minh Châu.

Khi ở bệnh viện, lúc bà đang gọt táo, nhận được điện thoại của Lục Minh Châu gọi liền rời đi. Khi nhắc đến Lục Minh Châu cả người đều toát ra dáng vẻ yêu thương. Khi ngày hôm đó bà buông tay tôi để chạy đến kiểm tra vết thương cho Lục Minh Châu. Khi bà nhìn vào đôi mắt tôi liền không giấu được nỗi oán trách.

Khi đó, Thẩm Thính Lan đến bệnh viện thăm tôi và phàn nàn tại sao tôi lại là người duy nhất ở phòng bệnh. Nhưng tôi đã tự lừa mình dối người bằng cách so sánh bà với Hướng Nguyệt Kiều.

May thay bà đã không cho tôi quá nhiều ấm áp, mà tôi cũng kịp thời thoát vai.

Bà Lục cuối cùng cũng lên tiếng: “Noãn Noãn, một lần cuối thôi. Châu Châu làm chuyện điên cuồng đó là bởi vì mẹ, nó đã làm sai nên phải chịu trừng phạt, nhưng mẹ không thể trơ mắt nhìn cuộc đời nó bị phá hủy như vậy. Người giúp được cho nó giờ cũng chỉ còn có mẹ, xem như là tác thành duyên phận mẹ con cuối cùng của mẹ và nó.”

Bà sau cùng ngước hai mắt nhìn tôi, dáng vẻ cô đơn, thân thể lảo đảo rời đi.

Tôi nhìn đi chỗ khác. Thực ra trong số chúng tôi, bà Lục mới là người tham lam nhất. Bà muốn có cả hai cô con gái, cuối cùng lại mất cả hai.

[Chính văn kết thúc.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play