Cảnh Nào Là Cảnh Chẳng Canh Tân

3/5


5 tháng


11.

Người nhà họ Lục đến thăm tôi, mang theo một đống thuốc bổ, mắt bà Lục còn đỏ hoe, trông tiều tụy đi rất nhiều.

Bà Lục căng thẳng nói: “Noãn Noãn, con từng nói Châu Châu đi rồi thì con sẽ về nhà họ Lục. Con bé, con bé hiện tại đã không còn ở bên đây. Đợi con khỏi bệnh, chúng ta sẽ đến đón con về, có được không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Bà thở ra một hơi, lại hỏi tôi: “Con muốn ăn hoa quả gì? Có muốn ăn táo không? Mẹ gọt cho con.”

Tôi sống ở nhà họ Lục.

Bà Lục hào hứng dẫn tôi đi thăm căn phòng mà bọn họ xây riêng cho tôi.

Trước khi vào, tôi còn tưởng đó sẽ là một căn phòng công chúa màu hồng như trong tiểu thuyết, tuy rằng không thích nổi, nhưng ít nhất sẽ không có mùi ẩm mốc, trong phòng cũng không lọt một tia nắng.

Nhưng thực tế nó lại là một thiết kế trắng đen đơn giản và nhã nhặn, ngoài đồ nội thất thì còn có cả đồ dùng cho chó. Trên chiếc giường lớn màu trắng đặt một con búp bê Doraemon cao vừa đầu người, dưới chân giường đặt một dãy búp bê cỡ nhỏ.

Bất ngờ nhất vẫn là cái tủ trưng bày bằng kính, bên trong trưng hàng loạt các mô hình nào là Optimus Prime, Iron Man, Ultraman và Doraemon được làm thủ công.

Bà Lục ở bên cạnh bảo: “Đứa nhỏ bên Thẩm gia nói với mẹ con thích những thứ này, vì vậy mẹ đã bàn với cha con thiết kế như này.”

“Con thích chứ?” Bà hỏi, mang theo chút háo hức.

Tôi gật đầu, chân thành nói cảm ơn.

Ngày đầu tiên về sống ở nhà họ Lục, ông bà Lục đưa tôi đi đăng ký sáp nhập hộ khẩu. Tôi không muốn đổi tên của mình, vì vậy họ đã thêm họ Lục vào trước tên của tôi.

Lục Hướng Noãn.

Lục Minh Thành đối với tôi vừa thẹn vừa giận, dứt khoát phớt lờ.

Lục Minh Vũ thì đi nước ngoài công tác.

Vào bữa tối, bố bà Lục liên tục gắp thức ăn trên bàn cho tôi. Tôi nổi tính phản nghịch đút cho Lai Lai những món ăn họ gắp. Lại sợ Lai Lai ăn đến đau bụng liền thôi.

Vào ngày thứ hai sống ở nhà họ Lục, bà Lục đưa tôi đến trung tâm mua sắm.

Quần áo, trang sức, túi xách và giày dép dọc đường, bà đều hận không thể bao trọn để đưa đến cho tôi.

Tôi lén phàn nàn với Thẩm Thính Lan về chuyện mua sắm quá mệt mỏi, anh liền hỏi tôi có muốn anh qua cõng tôi đi không. Tôi bảo anh cút.

Vào ngày thứ ba ở nhà họ Lục, bà Lục dẫn tôi đi đặt may một bộ váy và nói rằng sẽ tổ chức một buổi yến tiệc cho tôi.

Buổi tối, Lục Minh Vũ trở về và bất ngờ mang cho tôi một món quà.

Lúc ăn tối, bố bà Lục vẫn như cũ gắp thức ăn cho tôi.

Điện thoại Lục Minh Thành đổ chuông, hắn lén nhìn sang tôi rồi mới bắt máy. Không nhìn cũng đoán được chắc là Lục Minh Châu.

Quả nhiên, nghe điện thoại không quá lâu, hắn liền tức giận đứng phắt dậy: “Cái gì? Bọn họ làm sao mà đánh người? Em đợi anh, anh hai liền qua đón em ngay!”

Ông bà Lục nghe vậy, lo lắng hỏi: “Minh Thành, có chuyện gì thế?”

Lục Minh Thành tức giận nói: “Mẹ, Châu Châu bị người nhà bên đó đánh!”

“Cái gì?” Bà Lục cả kinh, gấp rút nói: “Làm sao mà nó lại chạy qua nhà họ Hướng? Vậy con nhanh lên, nhanh đi đón em!”

Bà vừa nói xong định đứng lên, nhưng khi thấy tôi bỗng chốc lại sững lại.

Lục Minh Thành nghi hoặc gọi một tiếng lại thấy bà Lục nhìn sang tôi, hắn vốn đã tức giận, giờ lại không kìm được cảm xúc.

“Cô sao lại ác độc như thế? Có chuyện gì muốn báo thù thì tìm tôi này!”

“Lục Minh Thành, con đang nói cái gì đó!” Ông Lục, người im lặng từ nãy đến giờ, quát.

Lục Minh Thành nhìn cha mình với vẻ không đồng tình: "Cha, cha không quan tâm đến Châu Châu sao? Quan hệ huyết thống quan trọng vậy sao?"

Nói xong, hắn hung hăng liếc tôi, lật đổ ghế, bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

Lục Minh Vũ đặt đũa xuống, ôn tồn nói: “Tâm trạng của nó không ổn định sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, con đi với nó.”

Bốn bề yên tĩnh.

Bà Lục có chút ngượng ngùng gọi tôi: "Noãn Noãn..."

Tôi vứt con tôm mà bà vừa gắp cho, đặt đũa xuống và bảo: "Con ăn xong rồi, mẹ đi thong thả."

Tôi bước lên lầu, ông Lục từ phía sau nói với theo: "Ăn cơm xong liền nằm có chút không tốt, con nhớ đi dạo một chút cho dễ tiêu hóa."

12.

Lục Minh Châu nhập viện, tôi xem những bức ảnh cô ta gửi trong QQ. Gồm Lục Minh Thành cúi đầu gọt táo cho cô ta, một bát canh gà kèm dòng chữ “là mẹ đặc biệt nấu cho tôi”, còn có bóng lưng của ông bà Lục tựa vào nhau.

Quên chưa nói, tôi và Lục Minh Châu quen biết nhau.

Chung quy, chúng tôi cũng học cùng một trường trung học. Trùng hợp thay, cô ta học lớp quý tộc, còn tôi học lớp trọng điểm.

Lần gặp đầu tiên, cô ta thu dọn bát đĩa, trò chuyện và cười đùa với bạn bè, không nhìn đường mà va vào tôi khiến tôi bị đổ canh cải dầu khắp người.

Cô ta ngọt ngào nói với tôi rằng: “Bạn học, lần sau đi nhớ nhìn đường nha, tiền đồ ăn của tớ không cần cậu tiêu hết hộ đâu.”

Tôi không nói gì, đi gọi món đậu phụ ma bà và cà tím thịt bằm, hai món ăn này nhà ăn thường cho nhiều dầu. Khẩy đầu ngón tay một chút, nghiêng người một cái, bữa cơm liền đổ lên vai cô ta.

Tôi nói: “Xin lỗi bạn học nha, tôi không cố ý.”

Sau giờ học buổi tối, tôi bị vây lấy bởi đám người do Lục Minh Thành dẫn đầu.

Người sang hay quên lắm, hắn có thể nhớ rõ những chuyện tôi đã làm, nhưng lại quên mất mặt của người bị hắn bắt quỳ gối nhận lỗi.

Hình như cô ta nghĩ tôi sẽ ghen tị, sẽ buồn bã tủi thân?

Không chắc đâu nha, chống mắt lên mà xem nào.

Ông Lục và bà Lục đã thêm tôi trên Weibo vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến. Tôi liền đăng ảnh Lục Minh Châu gửi lên mục khoảnh khắc, đặt chế độ chỉ có ông bà Lục mới xem được.

“Cha hiền con hiếu, anh em hòa thuận.”

Cô ta nhằm vào tôi lâu như vậy, cô ta lại không nhớ được tôi xưa nay không phải là người biết nhẫn nhịn.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Tôi vuốt ve Lai Lai, không lên tiếng.

Giọng bà Lục từ ngoài cửa truyền vào: “Noãn Noãn, con nói chuyện với mẹ được không?”

Vừa mở cửa đã thấy bà Lục căng thẳng cầm điện thoại.

Bà nửa đời thuận buồm xuôi gió, chồng cưng chiều, con hiếu thuận, con gái tri kỉ. Tôi có lẽ là vận cản duy nhất trong cuộc đời bà, không ngừng làm bà phiền lòng.

“Noãn Noãn… mẹ đã xem bài đăng của con. Dù gì Châu Châu cũng là đứa bé mẹ nuôi nấng nhiều năm, mẹ không thể không quan tâm nó.”

Bà lý luận với tôi: “Noãn Noãn, mẹ biết con không muốn nhìn mặt Châu Châu, mẹ cũng biết con không muốn nghe những lời này nhưng mẹ tin con cũng hiểu lý lẽ. Con và Châu Châu đều vô tội, chuyện quá khứ cũng đã qua rồi. Con cũng nên nhìn về phía trước, đây mới là cách giải thoát cho con, con hiểu chứ?”

Im lặng hồi lâu, bà cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Châu Châu nói muốn gặp cha mẹ ruột và tìm hiểu môi trường sống của con trước đây nên đã chạy đến nhà họ Hướng. Gia đình đó rất gia trưởng, Châu Châu đang ngồi thì đứa con trai út ở nhà đó vô cớ đấm đá con bé, Châu Châu không nhịn được đẩy nó một cái liền bị gia đình đó đánh.”

“Cánh tay con bé đầy những vết lôi kéo, còn mấy dấu tát trên mặt. Trán của con bé bị bọn họ đẩy đụng vào tủ, đập u rồi bầm cả lên, trên người còn có vết bầm tím…”

Nghe tình cảnh bi thảm của Lục Minh Châu, tôi có chút ngạc nhiên: “Nếu lo lắng thì mang cô ta về đi.”

Bà Lục sửng sốt: “Không phải con nói…”

Tôi không nói gì, bà lại không ngừng khen tôi: “Noãn Noãn quả là đứa trẻ ngoan. Vậy mẹ sẽ rước con bé về, đợi đến thi đại học xong sẽ đưa nó đi, có được không?”

Tôi ngước mắt nhìn theo bóng lưng khi bà định bước ra khỏi phòng, hỏi: “Lục phu nhân không tò mò làm sao tôi lại có được những tấm ảnh đó nhỉ?”

13.

Bà Lục không trả lời mà chạy trốn. Đúng vậy, là chạy trối ch.ết! Không thấy bóng dáng đâu suốt cả buổi chiều.

Đến tối, ông Lục trở về, ông bảo: “Noãn Noãn, có thể nói chuyện chút không?”

Làm sao mà cả hai người đều tìm tôi nói chuyện? Tôi không hiểu, rất không hiểu luôn.

Tôi theo ông vào phòng làm việc, đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào đây. Tôi tò mò nhìn quanh, có một bức ảnh gia đình lớn gồm năm người treo trên tường.

Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười tươi như hoa.

Tôi không thể không tặc lưỡi.

Một gia đình năm người hạnh phúc đã bị tôi quậy đục nước.

Ông Lục ra hiệu cho tôi ngồi đối diện với ông, rồi lại đi ra ngoài, khi vào còn mang cho tôi một chai sữa dừa, thuận tiện vặn nắp.

"Cậu hai Thẩm gia bảo cha con thích uống cái này, cho nên cha mua cho con."

Đứa nhỏ bên Thẩm gia nói, cậu hai Thẩm gia bảo…

Thẩm Thính Lan, tên khốn đó còn đem chuyện của tôi tiết lộ hết.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy, không định nói.

Ông Lục chỉ nhấp vào vòng tròn bạn bè của tôi, đặt nó trước mặt tôi và hỏi: "Con và Châu Châu gặp nhau như thế nào?"

"Ồ, tôi đã đổ thức ăn lên người cô ta lúc ăn ở căng tin."

Ông Lục cau mày, còn tôi chậm rãi uống sữa dừa, thỉnh thoảng nhai vài miếng cơm dừa. Ông Lục hiển nhiên không muốn đáp án này.

Bởi vì bị hắt đồ ăn mà Lục Minh Châu tìm người bắt nạt tôi hai năm, điều này rất mâu thuẫn với hiểu biết của ông về cô ta. Dù sao Lục Minh Châu cũng là con gái cưng ngoan ngoãn thiện lương của ông ấy, sao có thể tính toán chi li như vậy.

Im lặng hồi lâu, tôi uống gần hết cả chai, ông mới nói: “Cha sẽ điều tra và cho con một lời giải thích.”

“Cho tôi một lời giải thích hả?”

Tôi nhìn ông, chớp chớp mắt: “Lục tổng, vẫn đừng nên xài chiêu bài ‘vì muốn tốt cho người khác’ này.”

Kết quả điều tra đã phá vỡ những gì hiểu biết về Lục Minh Châu trong lòng ông suốt mười bảy năm qua, và điều ông muốn chứng minh là Lục Minh Châu không phải là một kẻ xấu xa như vậy.

Tôi trở thành mục tiêu của cô ta, chắc hẳn phải có lý do nào khác.

Cuối cùng, ông sẽ phát hiện ra xét nghiệm huyết thống kia là do tôi gửi tới. Con gái ruột cố tình muốn trở về nhà họ Lục so với đứa con gái tốt bụng hiếu thảo được ông nuôi nấng mười bảy năm. Liếc mắt liền hiểu ngay, ai nói dối sẽ là kẻ sắm vai ác.

“Là cha không phải.”

Tốc độ nhận sai của ông ấy nằm ngoài dự đoán của tôi. Dường như đã điều chỉnh xong tâm trạng, ông Lục hít một hơi thật sâu, đổi chủ đề: “Khi nào rảnh thì kể cha nghe chuyện giữa con và thằng nhóc bên nhà họ Thẩm đi.”

Vứt chai sữa dừa vừa uống xong vào thùng rác. Mới vặn chốt cửa, tôi đã nghe thấy tiếng động từ tầng dưới.

Giọng nữ nhẹ nhàng dặn dò: "Cẩn thận chút, đừng để Châu Châu bị đụng vào."

Hiệu quả cách âm của nhà họ Lục rất tốt, ít nhất trước khi mở cửa ra, tôi không thể nghe thấy chút động tĩnh nào.

Khi tôi dựa vào lan can và nhìn xuống, bà Lục và Lục Minh Thành đã đưa Lục Minh Châu còn đang nằm trên giường đến phòng khách.

Chậc chậc, nhà giàu thật tốt.

Nằm trên giường mà còn di chuyển được.

Thảo nào cả buổi chiều không thấy bà Lục, hóa ra sợ tôi hối hận nên vội vàng đón người về.

14.

“Tại sao các người lại đem con bé về?”

Tôi hào hứng xem kịch, ông Lục ở phía sau đột ngột lên tiếng.

Tôi nheo mắt nhìn ông, sắc mặt trông không rất xấu.

Lạ quá à nha.

Người ở dưới lầu nghe thấy thì nhìn lên, lúc nhìn thấy tôi đồng loạt thay đổi sắc mặt, giống như là làm chuyện gì thẹn với lòng lắm.

Bà Lục lúng túng nắm lấy khung giường, cười cười: “Noãn Noãn nói rồi, em có thể đón Châu Châu về nhà, đợi Châu Châu thi tốt nghiệp xong sẽ đi.”

Ông Lục nghe những lời này thì nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi vô cùng thản nhiên: “Ờ, tôi đồng ý rồi. Lục phu nhân không muốn chia xa con gái cưng của bà ấy, tôi vốn tâm địa lương thiện, sao mà nhẫn tâm chia cắt mẹ con người ta. Cô ta về thì tôi đi, chuyện đơn giản mà.”

Ông Lục ở bên cạnh trên mặt hiện ra vẻ quả nhiên tôi sẽ như vậy.

Biểu cảm của Lục Minh Thành ở tầng dưới chuyển từ hoang mang sang tức giận, nhịn không được quát: “Lục Hướng Noãn! Uổng cho tôi đã cho rằng cô đã tốt tính lên, đúng là chó không thể ngừng ăn phân, người độc địa vẫn sẽ làm chuyện độc địa.”

Trong số những người nhà họ Lục thì Lục Minh Thành vẫn là kẻ dễ đọc vị nhất.

Có lẽ vì đã có Lục Minh Vũ trước nên ông bà Lục đã hạ thấp yêu cầu của họ đối với lứa sau. Đến nỗi Lục Minh Thành đã hai mươi tuổi đầu mà suy nghĩ vẫn còn như một đứa con nít, cho rằng hét lên sẽ khiến mọi người làm theo ý mình.

Tôi cười khúc khích hỏi hắn: “Cậu hai Lục này, tôi độc ác thật. Hai năm trước anh đè tôi xuống bắt tôi quỳ gối xin lỗi, không phải đã biết rồi sao?”

“Cái gì?!” Ngoại trừ Lục Minh Châu, tất cả người nhà họ Lục có mặt ở đây đều biến sắc.

Ông Lục trừng mắt nhìn Lục Minh Thành, ngữ khí phẫn nộ: "Lục Minh Thành, cha cho mày tiền đi học là để mày bắt nạt bạn học hả?"

Lục Minh Thành sắc mặt tái nhợt, trong đầu hiện lên cảnh tượng hai năm trước. Lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được nguyên nhân.

Khi ông Lục sắp mở miệng lần nữa, Lục Minh Châu gắng gượng ngồi dậy.

Tầm mắt hai mẹ con bà Lục và Lục Minh Thành thoáng cái bị cô ta làm phân tâm, ánh mắt ông Lục nhìn chằm chằm Lục Minh Châu sâu thẳm, không biết là nghĩ tới cái gì.

Bà Lục định mắng con trai thì nhịn lại, trách cứ con gái: "Châu Châu, trên người con khắp nơi đều có vết thương, di chuyển lung tung làm gì?"

Đầu của Lục Minh Châu quấn băng, trên cánh tay cô ta có vài vết roi và vết bầm tím. Sau vài ngày chăm bẵm, vết tích vẫn còn rõ như vậy, chứng tỏ lúc đó cô ta đã bị đánh đập dã man như thế nào.

Cô ta quỳ xuống giường bệnh, run rẩy ứa nước mắt: "Con xin lỗi bố mẹ. Anh hai làm vậy là vì muốn bảo vệ con. Lúc đó Noãn Noãn đổ thức ăn vào người con, anh hai tức giận cho rằng có người ức hiếp con nên kêu Noãn Noãn xin lỗi con, nhưng Noãn Noãn lại bướng bỉnh không chịu. Vốn là lỗi của con, lẽ ra con không nên nói với anh hai."

Lục Minh Thành vội vàng an ủi cô ta: "Không có, em có làm sai chuyện gì đâu. Em gái anh bị bắt nạt, là anh trai thì phải giúp em gái có đúng không? Là lỗi của cô ta, ai biết cô ta lại là…”

"Lục Minh Thành." Hắn còn chưa sủa hết lời, ông Lục lạnh mặt ngắt ngang: "Ai biết con bé là ai? Mày buộc người ta quỳ xuống xin lỗi là mày chưa làm gì sai hả?"

Lục Minh Thành và ông Lục nhìn nhau, nhìn thấy gương mặt đắc ý của tôi bên cạnh, không nhịn được mà cãi lại: "Cha không biết sao? Làm sai thì phải xin lỗi, đây là cha dạy con. Phải bảo vệ em gái cho tốt, cũng là cha dạy con. Bây giờ cha đổ lỗi cho con, không phải vì biết cô ta mới là con ruột sao? Cùng lắm thì con quỳ trả cho cho cô ta, dập đầu thêm ba cái nữa."

“Minh Thành/Anh hai, đừng nói nữa!” Bà Lục và Lục Minh Châu cùng nhau ngăn anh ta lại.

Tôi thích ồn ào cũng không sợ làm lớn chuyện, vui vẻ mở miệng: “Được được, anh dập đi.”

“Noãn Noãn!” Lần này, đến lượt bà Lục không vui: "Có cần phải làm ra chuyện khó xử như vậy không? Huống hồ lúc ấy là con làm sai, Minh Thành chỉ hơi quá khích một chút. Chuyện hôm nay, mẹ cũng đã hỏi ý kiến của con, là con nói có thể đón Châu Châu trở về."

Tôi gật đầu: "Tôi không có phản đối."

“Vậy bây giờ con đang quậy cái gì?" bà Lục có chút tức giận, oán giận thốt lên: "Còn ngại bây giờ chưa đủ loạn sao? Quả nhiên người ngoài không thể dạy tốt được, còn tưởng rằng đem con đón về có thể dạy bảo lại cho tốt, con phải hiểu chút chuyện. Lúc trước mẹ không nên khăng khăng...".

Ông Lục vội vàng lên tiếng ngăn cản bà, giọng điệu không vui: "A Hựu!"

Dứt lời, bà Lục mới sực tỉnh, liếc mắt nhìn con gái, đầu óc trống rỗng.

"Tôi có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy, trong lòng Lục phu nhân không hiểu rõ sao?" Tôi không nhịn được cười ra tiếng: "Dù sao tôi cũng không giống Lục Minh Châu, có được một người mẹ tốt."

Sắc mặt bà Lục trong nháy mắt càng tái nhợt.

Tôi nhìn bộ dáng hối hận của bà, vô cùng chu đáo nhắc cho bà nhớ: "Lục phu nhân đã quên? Lần đầu tiên tôi vào Lục gia đã nói, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta."

Ông Lục đặc biệt nhanh chóng lựa chọn, không để cho ai kịp phản đối: "Lục Minh Thành, đưa người trở về bệnh viện. Vết thương chuyển xấu thì nuôi cho tốt, đừng chạy lung tung khắp nơi."

Lục Minh Thành vừa định nói cái gì, bị Lục Minh Châu giữ chặt tay, "Anh hai, đừng chọc cha giận nữa, dẫn em trở về bệnh viện đi." Một vài giọt nước mắt đã làm ướt hết bộ đồ bệnh.

Lục Minh Thành ngẩng đầu, tầm mắt lia qua lia lại mặt tôi và ông Lục, vẫn có chút phẫn nộ bất bình: "Cha! Huyết thống quan trọng như vậy sao? Vốn đã bàn bạc xong, cho dù Hướng Noãn có trở về thì Châu Châu vẫn là con gái nhà họ Lục chúng ta. Nay Hướng Noãn làm ầm ĩ một chút, cha mẹ liền bắt Châu Châu dọn ra ngoài. Hiện tại Châu Châu bị như vậy, còn để em ấy một mình ở bên ngoài, không thể về nhà sao?"

Tôi nhìn anh ta ngoan cố nghênh cổ, bộ dáng không cho đáp án không bỏ qua, chống cằm dựa vào lan can: "Lục Minh Thành, anh từ nhỏ đã bảo vệ Lục Minh Châu, đối xử tốt với cô ta, không phải là bởi vì cho rằng cô ta là em gái ruột của anh sao? Giờ có nhiều thêm một em gái, sao lại không thấy anh đối tốt với người em gái khác được như thế?"

Tôi cười hỏi anh ta: "Ban đầu anh không phải là bởi vì quan hệ huyết thống sao? Lập luận của mình còn không vững, sao còn hỏi ngược lại người khác? Nhạt nhẽo."

15.

Cuối cùng Lục Minh Châu vẫn bị đưa về bệnh viện, không thể bước vào Lục gia.

Hai ngày nay, Lục Minh Thành trốn tôi như chuột trốn mèo, mang bộ dạng có nhà mà không về được.

Buổi sáng tôi chuẩn bị ra ngoài, người hiếm khi thấy là Lục Minh Vũ ngồi trong phòng khách ăn sáng, không ngờ còn chào tôi một câu.

Tôi nhìn nụ cười của anh ta, một giọng nói cứ vang lên trong tâm trí tôi - Bị gì dzậy ba?

Không để ý tới, Lục Minh Vũ lại chủ động mở miệng: “Không ăn sáng mà định ra ngoài sao? Muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

“Không cần.”

“Lên Wechat đồng ý lời mời kết bạn của anh.”

Trong lúc tôi đang thay giày, anh ta không biết đã đứng dậy đi theo tôi từ lúc nào. Tôi liếc anh ta một cái: "Có nhất thiết phải thêm bạn không?"

“Em là em gái của anh, thêm bạn thì có sao? Nếu em chịu thêm, anh cho em hai triệu.”

“Anh bị ai nhập hả?” Tôi nhìn anh ta với vẻ chán ghét, nhưng vẫn nhanh tay lướt Wechat và kéo danh sách bạn bè.

Tôi bấm vào trang kết bạn để cho anh ta xem, tôi ngẩng đầu: “Thanh toán đi.”

Anh ta từ tốn rút trong túi ra một tấm thẻ đưa cho tôi, như thể đã chuẩn bị sẵn.

“Mật khẩu?” Tôi cầm lấy và hỏi.

"Sáu số không. Nếu em muốn tiền như vậy, tại sao ngày đó không yêu cầu nhiều hơn."

Tôi thậm chí không nhìn anh ta: "Cái gì? Anh đang chế nhạo tôi nghèo đến điên à?"

"Không. Anh chỉ nghĩ nếu cha mẹ thực sự đồng ý, em sẽ chỉ lấy được hai trăm nghìn, em có hối hận không?"

Tôi đổi giày đứng dậy, "Lục đại thiếu, đây là đâu?"

"Cho nên, tôi cũng không chỉ lấy được hai trăm nghìn. Hơn nữa, chẳng lẽ Lục đại công tử ngốc đến mức không hiểu tính toán của tôi sao?"

Mục đích tôi vào Lục gia từ đầu đến cuối đều không phải vì số tiền ít ỏi đó. Hai trăm nghìn đối với người bình thường là rất nhiều, nhưng đối với Lục gia mà nói, không thể so với tiền tiêu vặt của Lục Minh Châu.

Càng bán thảm càng có thể kích thích chút áy náy và kiêu ngạo của người nhà này. Con gái nhà họ Lục, làm sao có thể chỉ vì hai trăm nghìn tệ mà cắt đứt quan hệ được.

Lục Minh Vũ không đáp lại câu hỏi của tôi: "Đừng gọi Lục đại thiếu này Lục đại thiếu nọ, khi nào mới chịu gọi anh một tiếng anh trai?"

Anh ta chắn đường bị tôi liếc một cái: "Tùy tâm trạng đi, tỉ như chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn nhà họ Lục trong tay anh cho tôi thì có thể cân nhắc.”

“Ham muốn cũng không nhỏ nha.”

Tôi hiếm khi cười với anh ta, định vòng qua anh ta để đi ra ngoài nhưng lại bị chặn lại một cách kiên quyết.

"Lục thiếu gia, rảnh rỗi như vậy đến bệnh viện chăm sóc em gái của mình không tốt sao? Mới sáng sớm đã tới đây làm vật ngáng đường?"

“Bên đó không thiếu một người anh này.”

Tôi nghĩ một chút, trong tin nhắn Lục Minh Châu gửi tới đúng là không có bóng dáng Lục Minh Vũ. Anh ta không chặn đường nữa, chỉ đi theo tôi đến cửa, còn không ngừng dặn dò.

"Em còn nhỏ, yêu sớm không tốt. Đừng để thằng nhóc Thẩm Thính Lan kia đem bán còn giúp nó đếm tiền. Nhớ về ăn cơm tối, nếu có việc thì gọi điện thoại cho anh."

Tôi không để ý đến anh ta. Về chuyện bị Thẩm Thính Lan có bán, nếu có bán thì cũng bị bán từ lâu rồi.

Tôi thích gì, tôi thích ăn gì, tôi cần gì. Khi Lục gia hỏi, Thẩm Thính Lan đều dặn dò kỹ càng. Trách không được tối hôm qua anh cười hì hì nói với tôi chờ tiến tài đến, thì ra là ý tứ như này đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play