Cảnh Nào Là Cảnh Chẳng Canh Tân

2/5


5 tháng


6.

“Phù thủy nhỏ của anh đang nghĩ gì thế? Trông tâm tình không vui nha.” Âm thanh trêu đùa truyền đến.

Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng khu biệt thự thì trông thấy một người đang dựa một bên con xe máy điện, ánh mắt chăm chú nhìn mình. Tôi vội chạy qua, nhìn qua nhìn lại quả vỏ hồng lòe của con xe điện, trên đó có dán vài chú Doraemon.

“Fanboy đích thực?” Tôi buồn cười nhìn Thẩm Đình Lan, sau đó giả vờ đau lòng nói: “Đường đường là cậu hai nhà họ Thẩm lại lái con xe điện quèn, thật là rớt giá thảm quá!”

Thẩm Thính Lan không nhịn được gõ đầu tôi một phát, chặn đường diễn xuất của tôi.

Tôi bất mãn lườm nguýt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứ... đau đấy! Đồ khốn!"

Thẩm Đình Lan giúp tôi xoa cái trán đã sớm không còn đau nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Bạn gái của đồ khốn không phải cũng là đồ khốn sao?"

"Ai là bạn gái anh?" Tôi lườm anh.

"Tương lai của em anh đặt trước rồi, em còn muốn theo thằng khác bỏ trốn hay gì?"

Anh mỉm cười, bất lực xòe hai tay, má lộ rõ hai lúm đồng tiền.

Tôi vô cùng lịch sự trợn trắng mắt. Nếu ánh mắt có thể tiễn vong thì tính từ lúc mới Thẩm Đình Lan đến nay, anh đã bị tôi “xử t.ử” không dưới 800 lần. Nhưng bây giờ... tưởng tượng cảnh đó tôi lại có chút luyến tiếc.

Thẩm Thính Lan thấy dịch hoa làm bẩn tay tôi, anh lấy trong túi ra một gói khăn giấy ướt, tỉ mỉ lau sạch. Sau đó nhẹ nhàng giúp tôi đội cái mũ bảo hiểm màu đen, trên nền sơn trắng còn phun một chữ “Soái” trông ngầu đét.

Lúc nhỏ khi em trai xem TV, tôi ngồi bên xem ké. Cậu bé Nobi Nobita luôn có một chú mèo máy Doraemon ở bên bảo vệ. Túi thần kỳ của mèo máy luôn có thể lấy ra những bảo bối thần kỳ giúp cho Nobita.

Tôi ngẩng đầu nhìn quai hàm của Thẩm Thính Lan, mặt mày anh nghiêm túc.

Thẩm Thính Lan không có khả năng của mèo máy, không thể biến ra bảo bối thần kỳ, không thể thay đổi được những thứ mà bao năm qua tôi vô cùng căm ghét, muốn trốn chạy. Nhưng không biết từ bao giờ, anh đã trở thành mèo máy Doraemon trong lòng tôi.

7.

Trên chiếc mũ bảo hiểm màu hồng của anh có hai cái tai đầy lông, tôi không nhịn được thò tay nhón chân nhéo.

Cả hai dựa sát nhau được một lúc, tôi nghe thấy tiếng hét giận dữ từ phía sau: “Hai người làm gì đấy!”

Tôi quay lại thì thấy Lục Minh Vũ đuổi tới, gương mặt như đi bắt gian đầy giận dữ.

Ôi chao, lại phải bỏ lỡ thì giờ tán tỉnh quý báu rồi.

Lục Minh Vũ trố mắt, vẻ mặt đáng ghét giống hệt ông cha nuôi của tôi lúc tức giận.

Tôi vỗ vai Thẩm Thính Lan, phớt lờ Lục Minh Vũ: “Đi thôi.”

Thẩm Thính Lan ngồi ngay ngắn trên xe điện, tôi nhanh chóng lên theo.

Lục Minh Vũ quay sang Thẩm Thính Lan và nói: "Cậu hai Thẩm! Em gái tôi vẫn còn nhỏ, cậu lại dụ em tôi yêu sớm, đêm khuya rời nhà đi còn ra thể thống gì!"

Cùng trong giới nhà giàu, Thẩm Thính Lan quen biết Lục Minh Vũ cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng tôi nghĩ đến “đêm khuya” mà Lục Minh Vũ vừa đề cập, tôi liếc nhìn điện thoại của mình.

Tám giờ rưỡi, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu. Thiếu gia nhà giàu còn trẻ như này sao bắt đầu tập nếp sống dưỡng sinh rồi?

Nhưng mà có vẻ hơi vô dụng, tôi nhìn mái tóc của Lục Minh Vũ, dù tóc mái có che khuất chân tóc nhưng xem phần rìa lộ ra, e hèm, có chút hói.

Thẩm Thính Lan nghiêng đầu nhìn anh ta, tao nhã nhướng mày.

“Em gái? Cũng chưa chắc! Đầu óc đại thiếu gia nhà họ Lục có hỏng hóc chỗ nào không mà nhận bừa em gái rồi còn chõ mõm vào chuyện của Noãn Noãn nhà tôi?”

Anh dừng lại, ra vẻ đánh giá qua một lượt, rồi nghiêm túc gật đầu nói: “Bác sĩ khoa não ở bệnh viện tư nhân nhà họ Thẩm chúng tôi rất mát tay, đến lúc đó tôi giới thiệu cho anh. Tất nhiên là công nghệ cấy tóc bác sĩ bên chúng tôi cũng làm rất được.”

Thấm Thính Lan không phải là con giun trong bụng tôi được chuyển kiếp đấy chứ, lại có thể biết rõ tôi đang nghĩ gì.

Tôi kéo áo Thẩm Thính Lan, không thể kìm nén được nụ cười.

Cái miệng của anh rất độc, tôi sớm được trải nghiệm qua nhiều lần.

Vẻ mặt của Lục Minh Vũ như muốn nhai đầu người ta, định xông tới túm tôi lôi ra khỏi xe. Thẩm Thính Lan vặn tay ga, xe điện nhỏ kêu tin tin, dùng tốc độ hai mươi lăm mã lực bỏ lại người phía sau.

Tôi nhìn khoảng cách không tính là xa nhưng cũng khiến Lục Minh Vũ dù chạy cũng không đuổi kịp.

Dọc đường, Thẩm Thính Lan vui vẻ đến mức ngâm nga. Tôi nghe chất giọng tông điếc của anh hát rằng: “Tớ cưỡi con xe điện nhỏ yêu quý, tớ sẽ không bao giờ bị kẹt xe…”

Giọng nói của Thẩm Thính Lan rất nịnh tai, nhưng giọng hát thì có chút khó tả, rất biết cách tra tấn lỗ tai tôi.

Tôi mượn thân hình của anh chắn gió, mở miệng bảo: “Thẩm Thính Lan, sau này anh sẽ không bị hói nhanh vậy đâu nhỉ?”

Bạn trai bị hói đầu… Tưởng tượng cái cảnh Thẩm Thính Lan khuôn mặt đẹp trai lại có quả đầu như Địa Trung Hải, khiến tôi không nhịn được thấy rùng mình.

“Hay là chúng ta chia tay sớm bớt đau khổ đi!”

“Khỉ khô!” Tiếng nghiến răng của Thẩm Thính Lan hòa vào tiếng gió rít lọt vào tai tôi. “Nhà họ Thẩm chúng mình không di truyền cái loại gen hói đầu này đâu.”

Mạnh miệng như thế nhưng sau khi chính thức hẹn hò, tôi ngó qua dầu gọi anh dùng, là loại hai trong một vừa mọc tóc vừa làm săn chắc.

8.

Vào chiều thứ ba, ông Lục xuất hiện ngoài cửa căn hộ nhỏ của tôi. Vì nó rất nhỏ nên khi ông mới vào một lúc cũng không có chỗ để đứng.

Lúc đó tôi vừa mới tắm cho Lai Lai xong.

Ngày tôi nhặt được nó, tiếng kêu của con chó nhỏ bị át bởi âm thanh ma sát của thùng các tông và tiếng xe cộ. Nhưng ma xui quỷ khiến tôi lại đem thùng giấy về.

Nó bị quẳng đi, bị ném trong thùng đồ bỏ. Tôi cũng khá giống nó, chung quy không ai muốn cũng không ai thương nó, mà tôi cũng không có ai thương.

Bây giờ cũng vẫn giống nhau, nó có tôi, tôi có Thẩm Thính Lan.

Lai Lai rất ngoan nhưng lúc tắm vẫn còn hay làm ướt quần áo tôi. Tôi sấy khô lông cho nó và đợi ông Lục mở lời.

Ông lúng túng ngồi trên cái ghế nhựa tôi đưa, hai tay đặt trên đầu gối và sống lưng thẳng tắp. Tôi nhìn thoáng qua, nghĩ tới người giàu có này chắc đang cảm nhận cái ghế dưới mông mình.

Trong tiếng ù ù của máy sấy, ông ấy đắn đo mở miệng: “Lai Lai… Lai Lai bao lớn rồi?”

“Một tuổi ạ.”

Tay ông Lục chà xát trên quần tây, chậm rãi nói: “Châu Châu tối qua chủ động nói sẽ về nhà, con cũng biết rõ nết của vợ chồng họ Hướng rồi.”

Giọng nói chợt dừng lại, âm thanh vang lên chứa thêm nhiều sự áy náy: “Cha biết con hận, nhưng đau khổ của con không thể để người khác lại lần nữa gánh chịu.”

Tôi cụp mắt xuống, tăng biên độ rung của máy sấy.

“Nhưng mà con yên tâm, Châu Châu sau này sẽ không sống chung với chúng ta. Năm nay con bé đã lên lớp Mười Hai, nhiều chuyện xảy ra như này mà còn ở trong nhà họ Hướng sẽ ảnh hưởng không tốt tới kì thi đại học. Cha với mẹ đã bàn bạc rồi, để con bé ở chỗ khác, con bé sẽ không quấy rầy tới con.”

“Tôi ép Lục Minh Châu đi, Lục Minh Thành chắc hận tôi chết đi được?” Tôi tắt máy sấy tóc, không tiếp lời ông, cầm lược chải lông cho Lai Lai. “Hơn nữa, cô ta một thân một mình sống ở bên ngoài nguy hiểm như thế, đến lúc đó nhà họ Lục sẽ không thấp thỏm lo sợ sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ so đo tình cảm hơn mười mấy năm của các người dành cho cô ta.”

Vẻ mặt của ông Lục thay đổi, ông nhìn quanh căn hộ rồi cuối cùng tầm mắt rơi vào tôi.

Mỗi lời tôi nói ra đều vô ý nhắc nhở ông rằng tôi, một cô gái sống trong căn nhà thuê nhỏ bé này một mình, cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chẳng có ai lo cho tôi cả.

Tôi có chút bất đắc dĩ, lặp lại một cách nghiêm túc: “Lục tổng, ngay từ đầu tôi chỉ định đòi hai trăm nghìn tệ để đoạn tuyệt quan hệ. Tôi dù sao vốn không cha không mẹ, lại có tiền, tôi vui vẻ tự tại.”

“Noãn Noãn.” ông Lục gọi tôi: “Con quá cực đoan, tự thu mình chìm trong quá khứ, gieo rắc nỗi đau cho người khác, muốn để người khác cũng đau khổ giống mình. Con không thể cho cha mẹ một cơ hội sao? Cha và mẹ con sẽ không thiên vị.”

“Nhưng thứ tôi muốn chính là thiên vị.” Tôi bất thình lình ném cây lược xuống đất, âm thanh vang lên có chút lớn, khiến ông Lục khiếp sợ, cũng dọa sang Lai Lai.

Lai Lai dụi đầu vào tay tôi, tôi đưa tay xoa đầu nó, hít một hơi thật sâu để lấy lại lí trí: “Gieo rắc nỗi đau cho người khác? Vậy tôi bị đánh bị mắng là tôi đáng đời đúng không?”

Ông Lục vội vàng giải thích: “Cha không có ý đó.”

“Tôi đã bảo là đưa tiền đi mà.” Tôi cắt ngang lời ông. “Là tự mấy người cứ muốn thể hiện cho bằng được, muốn đưa tôi trở về nhà họ Lục, còn muốn tôi rộng lượng tha thứ.”

Một giọt nước mắt đúng lúc rơi xuống, tôi thản nhiên lau mặt, đứng dậy mở cửa.

“Lục tổng, trở về đi thôi.”

Ông Lục không muốn rời đi, nhưng vì thấy tôi trực tiếp mở cửa, bộ dáng cung kính đứng đó. Ông nhìn vào mắt tôi, muốn nói gì đó nhưng tôi quay mặt đi.

Sau khi ông rời đi, tôi kích động ôm lấy Lai Lai: “Xin lỗi đã làm em sợ. Nhưng do kỹ năng diễn xuất của chị quá tốt thôi! Chị là nữ hoàng điện ảnh tương lai tài năng chính hiệu, ngôi sao đang lên trong giới giải trí!”

Tôi không nhịn được cười lớn, nhưng đôi mắt cứ rưng rưng khó hiểu.

Tại sao tôi không thể thu lại được những giọt nước mắt nghẹn ngào giả tạo?

Cảm giác xát muối vào tim ai đó thật không tồi, tôi đau lâu như vậy, làm sao có thể chỉ để một mình tôi đau.

9.

Lai Lai dùng lưỡi liếm mặt tôi, nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi.

Tôi chạy đi rửa mặt, khoảnh khắc nước lạnh chạm vào ngón tay, chút khô héo trong cõi lòng dịu đi đôi chút.

Quả thật vẫn còn non quá, một khi cảm xúc đã bộc phát thì khó mà kìm nén được.

Nếu không thì chẳng phải là “gần mực thì đen” sao?

Bị “kẻ đó” đánh quá nhiều, tôi không tránh khỏi có chút cáu gắt.

Phần cảm xúc này này càng hiển hiện rõ ràng khi tiếp xúc với người nhà họ Hướng.

Nghĩ xong, tôi dứt khoát dội nước lạnh từ đầu đến chân.

Ngoài ý muốn nhưng cũng rất hợp tình hợp lí, tôi bị sốt rồi.

Bệnh đến như núi đổ (*).

(*) “病来如山倒,病去如抽丝“: “Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như quay tơ” là một câu thành ngữ của Trung Quốc diễn tả cơn bệnh diễn ra nhanh chóng, dữ dội nhưng hồi phục rất chậm.

Trước đây tôi chưa bao giờ dễ đổ bệnh, sao bây giờ lại bệnh cơ chứ!

Tôi sụt sịt không thở nổi, phải thở bằng miệng, cổ họng vừa khô vừa rát theo từng hồi.

Thẩm Thính Lan ở phía đầu giường, tự mình vừa rót nước sôi vừa dán miếng hạ sốt, lấy thuốc cảm cho tôi.

Anh vốn muốn đưa tôi đi bệnh viện, bị tôi từ chối. Anh đưa bác sĩ đến tôi lại ầm ĩ không cho xem bệnh. Giống hệt như một đứa con nít lớn xác đang vô lý gây rối, còn là loại cực kỳ khiến người khác phiền hà.

Tôi nhìn sắc mặt khó coi của anh, hắng giọng nhịn đau nói: “Này yêu tinh! Ta trước đây chưa bao giờ bị bệnh, có phải là nhà ngươi đã hút sinh khí của ta không?”

Sau khi nói mấy câu bằng giọng mũi nặng nề lại còn khàn khàn, cổ họng tôi càng đau hơn.

May thay Thẩm Thính Lan đã mỉm cười, hàng mày cong cong tiến đến trêu ghẹo tôi: “Em nói đi, anh làm gì mà hút được sinh khí của em?”

Tôi chớp chớp mắt, đầu vốn đã nóng, vừa trướng vừa đau, giờ lại cảm thấy hơi nóng đang đốt cháy ý thức của mình.

Tôi nghiêng đầu, "Cách xa em chút, cẩn thận lại lây sang anh."

Thẩm Thính Lan đưa tay nhéo nhéo lỗ tai tôi, càn rỡ nói: "Xấu hổ à? Vành tai đỏ sắp nhỏ ra máu rồi kìa."

“Là do bị sốt!” Kéo chăn qua đầu, tôi thở hổn hển đáp.

Thẩm Thính Lan thuận tay kéo tôi ra khỏi chăn, chọt chọt đầu tôi: “Trùm chăn kín đầu không thấy ngột ngạt hả?”

Tôi vừa định đáp, anh đã nhét tôi lại vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không quấy rầy em nữa, nghỉ ngơi cho tốt để khỏi bệnh nào.”

Vừa nói anh vừa mở chiếc tủ bên cạnh giường, hỏi: "Hôm nay Noãn Noãn của chúng ta muốn nghe chuyện cổ tích nào?"

Lúc tôi ốm thường thấy khó chịu, anh sẽ chăm sóc rồi dỗ tôi ngủ bằng cách đọc truyện cổ tích.

Tôi nghĩ chút, sụt sịt bảo: "Cây đậu thần!"

“Ngày xửa ngày xưa…” Thẩm Thính Lan thuần thục mở sách, bắt đầu đọc bằng âm sắc êm tai có hiệu quả ru ngủ cực cao.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy mũi có chút ngứa, nghe thấy một câu mắng yêu: “Bé hư!”

Tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân, tôi lại nghe một câu cần phải đưa tôi đến bệnh viện.

Thực ra tôi muốn mở miệng nói không đi, nhưng không mở mắt nổi, buồn ngủ quá, theo bản năng nắm lấy góc áo của Thẩm Thính Lan.

Tôi ghét bệnh viện.

Chị gái nằm trong bệnh viện, vì Hướng Nguyệt Kiều chê phí phẫu thuật đắt đỏ mà từ bỏ điều trị, thái độ mặc kệ nói rằng ch.ết thì ch.ết thôi.

Nước mắt bất giác rơi, tôi nghe thấy Thẩm Thính Lan nài nỉ: “Noãn Noãn, chúng ta đến bệnh viện nhé, được không em?”

Có Thẩm Thính Lan ở đây, anh sẽ không để tôi ch.ết.

10.

Tôi ngủ một giấc dài, mơ những giấc ngắt quãng về quá khứ.

Trước khi lên năm, tôi còn chưa bị đánh đến mức còn nửa cái mạng.

Lúc đó vẫn còn sống ở thôn, những người phụ nữ trong xóm lúc buôn chuyện luôn nhắc đến tôi, nói rằng tôi chẳng giống bố nuôi chút nào, có lẽ là mẹ nuôi cắm sừng ông ta.

Lời nói này đến tai bố nuôi, khiến ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngày càng lạnh lùng.

Rốt cuộc có một ngày, ông ta đem tờ báo cáo giám định ném vào mặt Hướng Nguyệt Kiều, đánh Hướng Nguyệt Kiều một trận dã man, kéo tôi đang trốn trong góc ra rồi đá tôi hai cái, thậm chí còn muốn bóp chết tôi.

Nghẹt thở đến không phản kháng nổi, cái chết gần kề, chính chị gái đã cứu tôi ra khỏi tay ông ta. Cuối cùng vì đứa con trai hai tuổi sợ hãi khóc la, ông ta phải đi dỗ con, thì mọi chuyện mới kết thúc.

Hướng Nguyệt Kiều cũng làm giám định, sau cùng, người bị đánh cũng chỉ còn mỗi tôi.

Họ định ném tôi đi, nhưng tôi đã chạy đến ủy ban tìm trưởng thôn.

Khi tôi đến tuổi học tiểu học, họ cũng không định cho tôi đi. Nhưng nhờ có hệ giáo dục bắt buộc, họ không muốn đưa tôi đi cũng không được.

Từ thôn đến trường tiểu học trong trấn, vì còn nhỏ nên tôi đi bộ mất một tiếng đồng hồ.

Để đảm bảo an toàn cho học sinh, nhà trường yêu cầu những học sinh không ở trong trấn hoặc không có cha mẹ đến đón thì nên ở lại trường. Bọn họ tiếc tiền, nên tôi đành mỗi ngày đi qua đi lại hai nơi. Giáo viên ở trường nhìn không nổi nữa, bảo rằng cô sẽ trả tiền chỗ ở cho tôi, hai vợ chồng họ lại từ chối.

Suy cho cùng, không có tôi ở nhà bọn họ lại mất đi một chân khổ sai.

Hầu hết những đồ tôi dùng đều do những người tốt bụng gặp được trên đường quyên tặng.

Tôi cũng từng báo cảnh sát, tính chống đối vốn đã nằm trong cốt tủy.

Nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, bọn họ lại là người giám hộ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Từ sau lần báo cảnh sát, bọn họ đánh tôi xong liền nhốt lại, giáo viên có hỏi thì bảo rằng tôi bị ốm.

Ở trường tôi có rất nhiều tên gọi, không phải là quỷ nghèo, nhỏ nhặt ve chai, thì cũng là ung nhọt đáng ghét, còn nhiều lần bị gọi là ma ốm.

Nhưng với sức khỏe có hạn, tôi không dám ốm, dù sao hai vợ chồng cũng sẽ không chữa cho tôi.

Chị gái là người duy nhất đối tốt với tôi, chị sẽ lén cho tôi kẹo, còn bí mật cho tôi tiền để mua đồ.

Chị bảo tôi nhất định phải trốn thoát, phải chạy thật xa. Nhưng chính chị lại mắc kẹt trong căn nhà đó, dùng cái chết để giải thoát.

Trầm cảm dẫn đến tự s.át, Hướng Nguyệt Kiều từ bỏ cứu chữa không chút do dự vì phẫu thuật tốn rất nhiều tiền.

Hai vợ chồng tổ chức tang lễ cho chị rất đơn giản, so với việc mất đi con gái, bọn họ quan tâm đến sẽ nhận được bao nhiêu phúng điếu hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play