Cảnh Nào Là Cảnh Chẳng Canh Tân

1/5


5 tháng


1.

Khi cha mẹ ruột tìm thấy mình, tôi đang làm việc trong quán cơm của cha mẹ nuôi. Trên đường bưng canh lên bàn cho khách thì bị người ta đụng vào vai, nước dùng nóng hổi đổ hết lên đùi.

Chiếc bát sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng răng rắc.

Mẹ nuôi đang vừa ăn hạt dưa ở quầy vừa say sưa xem phim, nghe thấy tiếng động liền bước tới tát tôi một cái, trong miệng mắng: “Chắc kiếp trước tao tạo nghiệp gì nên kiếp này mới gánh con sao chổi như mày.”

Mặt và đùi bỏng rát chuẩn bị nghênh đón cái đánh tiếp theo thì một âm thanh giận dữ ngăn bà ta lại: “Dừng tay! Ai cho phép bà động vào con gái tôi!”

2.

Sau khi bác sĩ xử lý xong vết bỏng cho tôi, bà Lục gắt gao nắm lấy tay tôi. Bà ôm tôi từ lúc đưa tôi đến bệnh viện, đến nơi thì bắt đầu khóc.

Ông Lục đứng một bên không ngừng trấn an bà, nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy, thỉnh thoảng đưa cho vợ một tờ khăn giấy khác.

Bà Lục nức nở nói: “Đều do bọn ta, nếu bọn ta tới sớm một chút, con đã không bị thương rồi.”

Tay bà Lục có chút nóng, nắm đến mức lòng bàn tay tôi toát mồ hôi. Lại tựa như cái ôm của bà, nóng hôi hổi. Mùi cơ thể cũng rất thơm.

Đoán chừng do được ủ ấm, dọc đường đi tôi nhận thấy cảm giác nóng rát trên đùi giảm đi đáng kể.

Tôi quay mặt đi, không chút lưu tình hất tay bà.

“Mấy người ra ngoài đi, tôi có hơi buồn ngủ.”

“Noãn Noãn…”

Bà Lục còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị ông Lục ngăn lại, dẫn bà ra khỏi phòng.

Tôi nhìn bóng dáng bọn họ đi ra khỏi phòng bệnh, tầm mắt dán chặt vào bàn tay đang được bà Lục nắm chặt. Nơi đó đã lặng lẽ nắm lấy mái tóc tôi lúc ôm tôi vào lòng. Khi giật tóc, da đầu đau nhưng tôi vẫn giả vờ không để ý.

Chút tình thương cũng có, nhưng chẳng nhiều nhặn gì.

3.

Nửa tháng trôi qua, ông bà Lục cùng nhau đón tôi về nhà họ Lục.

Trong nửa tháng này hai người rất chịu khó đến thăm, bà Lục còn hận không thể ở bệnh viện cùng tôi. Bà giới thiệu cho tôi về thành viên của nhà họ Lục, nói tôi có hai anh trai và một chị gái.

Chị?

Trước khi bọn họ tìm đến tôi đã sớm tìm hiểu kỹ nhà họ Lục. Dù sao bản giám định quan hệ cha con cũng là do chính tay tôi đưa đến chỗ bọn họ.

Lục gia chỉ có một con gái, người “chị” kia chính là con gái bọn họ nuôi mười bảy năm, Lục Minh Châu. Ngọc quý à, chậc, thật là một cái tên hay làm sao.

Khóe miệng tôi không nhịn được nhếch lên một nụ cười. Bà Lục cho rằng tôi đang vui vẻ khi nghe về họ, liền kể tôi nghe chuyện ba anh em kia. Đều là bà ấy thao thao bất tuyệt, tôi không lên tiếng.

Bà hỏi tôi về cuộc sống trong 17 năm qua, tôi như cũ im lặng.

Khi nghe bà nói rằng hai anh trai rất mong được gặp tôi, họ sẽ đối xử tốt với tôi. Tôi rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn bà, tràn ngập chờ mong lại có chút cẩn thận hỏi: “Thật, thật sao?”

Thẩm Thính Lan từng không hết lời khen kỹ năng diễn xuất của tôi. Nhìn bộ dáng vui vẻ của bà Lục, tôi cảm thấy rất đúng.

Bà cười, tôi cười theo, đầu ngón tay lặng lẽ ma sát chăn trên người.

Nếu thật hoan nghênh tôi thì làm thế nào có chuyện nửa tháng liền cũng chưa từng một lần đến gặp đây?

4.

Xe chạy vào biệt thự, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì. Ông bà Lục dẫn tôi vào, khóa cửa kêu lách cách, ánh đèn chợt sáng và tiếng pháo vang lên.

Sau cánh cửa, một cô gái mặc váy hồng tươi cười rạng rỡ giơ bánh ngọt lên, sảng khoái nói: “Hoan nghênh Noãn Noãn về nhà!”
Cô ta đứng giữa hai người khác, người bên trái khóe miệng nhếch lên dịu dàng, ôn nhu nhìn tôi nói một câu “Hoan nghênh em gái”, người bên phải lại mang gương mặt miễn cưỡng lấy lệ.

Tựa như phát giác được, Lục Minh Châu cẩn thận kéo góc áo người anh thứ hai. Lục Minh Thành mới lạnh lùng nói: “Chào mừng.”

Ông Lục lập tức đen mặt, nén giận gằn giọng gọi anh ta. Bà Lục vội vàng đứng ra hòa giải, nắm tay tôi nói: “Noãn Noãn, Châu Châu biết hôm nay con muốn về nhà, đây là nghi thức hoan nghênh con bé cố ý chuẩn bị cho con.”

Tôi mỉm cười, theo chân bà Lục đi tới trước mặt Lục Minh Châu, miệng nói tiếng cảm ơn nhưng tay thì lật tung cái bánh ngọt, làm kem vấy bẩn chiếc váy mới tinh của Lục Minh Châu.

Cả nhà họ Lục biến sắc, Lục Minh Thành càng nhanh tay lẹ mắt kéo Lục Minh Châu ra sau lưng, hung hăng trợn mắt rống về phía tôi: “Cô làm gì đó!”

Lục Minh Châu trốn ở phía sau hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

Không thể không nói, dung mạo của cô ta kế thừa ưu điểm của mẹ nuôi tôi. Hai người ánh mắt cực kỳ giống nhau, đôi mắt tròn xoe đến tôi còn thấy thương xót.

Ngoài ra thì diễn xuất của cô ta cũng rất khá.

Tôi nhìn đôi mắt cô ta, tầm mắt hướng về Lục Minh Thành đầy khiêu khích: “Chiếm mười bảy năm cuộc đời tôi, hận cô ta không phải là điều hiển nhiên sao?”

Bà Lục tựa hồ kinh ngạc trước thái độ của tôi, rõ ràng lúc ở bệnh viện nghe về Lục Minh Châu tôi đều vui vẻ.

“Chuyện này với Châu Châu thì liên quan gì? Cũng không phải em ấy cố ý đổi, em ấy cũng vô tội! Cô hận em ấy làm gì?” Lục Minh Thành quát.

Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Cô ta vô tội thì liên quan gì đến tôi?”

“Hơn nữa, ai nói tôi hận cô ta?” Tôi tiến lại gần anh ta. “Năm đó làm rơi bảng tên để rồi treo nhầm chỗ, thủ phạm của tất cả chuyện này không phải là anh sao?”

Lục Minh Thành sợ tới mức liên tục lùi lại, vướng phải Lục Minh Châu ở phía sau, bất cẩn khiến cả hai cùng ngã xuống.

Lúc trước vô tình xem “Trái tim mùa thu”, tôi cực kỳ chán ghét tên anh trai trong bộ phim đó. Tình huống này đến lượt mình trải nghiệm, người anh trai này của mình càng khiến tôi chê hơn.

“Châu Châu…” Bà Lục vội vàng buông tay tôi ra, chạy tới đỡ lấy cô ta dậy, lo lắng kiểm tra vết thương.

Cằm Lục Minh Châu bị Lục Minh Thành đập trúng, đỏ bừng cả lên. Được bà Lục đỡ lấy, cô ta đau đớn than: “Mẹ, con đau… trong miệng hình như đang chảy máu.”

Lục Minh Thành vội vàng đứng lên xin lỗi em gái mình.

Lục Minh Vũ, người từ nãy đến giờ chưa nói gì lại nhíu mày nhìn tôi, mở miệng: "Em hơi quá đáng rồi đó."

Nhà họ Lục loạn cào cào lên, tôi chứng kiến hết thảy.

Bà Lục lo lắng kêu Lục Minh Châu mở miệng cho xem bà, Lục Minh Thành một bên luống cuống tay chân xin lỗi, Lục Minh Vũ thì chạy sang bên khác cầm điện thoại gọi bác sĩ.

Đáy lòng tôi có hơi không thoải mái. Có thể là do bà Lục nửa tháng nay ở bệnh viện chăm sóc quá tốt khiến tôi trầm mê.

Mật ngọt chết ruồi.

Người xưa quả không sai.

Ông Lục đột nhiên nói: “Noãn Noãn, cha biết con đau khổ. Nhưng Minh Thành nói đúng, Châu Châu vô tội, con không thể vì oán giận…”

Tôi biết lúc tôi nằm viện, ông Lục đã tìm hiểu về quá khứ của tôi, tôi cũng để ông thấy những gì tôi muốn cho ông thấy.

Nhà họ Hướng trọng nam khinh nữ, từ nhỏ tôi đã sống không được dễ dàng. Cha nuôi nghiện rượu và bạo lực gia đình, mẹ nuôi từ nhỏ đã đối xử khắc nghiệt, tôi bị chế giễu và phân biệt đối xử ở trường. Những thứ này ông Lục đều điều tra được, chỉ giấu bà Lục.

Lời của ông còn chưa dứt đã bị tôi cắt ngang, trịnh trọng gọi ông hai tiếng “Lục tổng”.

“Đưa tôi hai trăm nghìn, tôi rời đi, cắt đứt quan hệ huyết thống. Hoặc là trong vòng một ngày đưa Lục Minh Châu đi, tôi ở lại.”

Bà Lục ở bên kia ngừng động tác, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn tôi, vội vàng nói: “Làm sao có thể! Noãn Noãn, con và Châu Châu đều là con gái của mẹ!"

Tôi phớt lờ bà, tiếp tục nói chuyện với ông Lục: “Tôi còn chưa thành niên, mấy người còn có nghĩa vụ nuôi dưỡng, mười bảy năm qua vốn cũng chưa từng nuôi nấng, hai trăm nghìn dứt khoát một lần đối với nhà họ Lục mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc. Giao dịch này có hời nha.”

Suy cho cùng tiền tiêu vặt một tháng của Lục Minh Châu cũng không chỉ có hai trăm nghìn.

Mắt ông Lục chăm chăm nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Ở trong mắt con, chúng ta là đang mua bán sao? Bọn ta nhất định sẽ thiên vị Châu Châu sao?”

Tôi nhún vai, một số người luôn cho rằng họ cực kỳ công bằng.

5.

Tôi bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Lục, nhưng bố bà Lục không cho tôi đi, tôi chỉ nói, nếu Lục Minh Châu ở đây, tôi sẽ không ở đây.

Lục Minh Thành toan nổi xung, phút chốc đã liền xìu xuống dưới ánh nhìn của tôi, trong đáy mắt thoáng qua chút hổ thẹn.

Tôi nói với ông Lục địa chỉ của căn hộ nhỏ mà tôi thuê, nhờ ông bàn bạc lựa chọn rồi cho tôi biết câu trả lời.

Ông Lục thấy tôi khăng khăng làm thế, liền nhờ Lục Minh Vũ đưa tôi về nơi ở an toàn, Lục Minh Vũ đồng ý, nhưng anh ta chưa kịp mở cửa xe thì tôi đã bước thẳng ra ngoài. Anh ta vội vàng đuổi theo, không bao lâu đã bị mất dấu.

Dù sao nhiều năm đi một mình trong đêm, là con gái nên phải đặc biệt chú ý giữ an toàn nên tôi thành thạo trong việc cắt đuôi người khác. Tất nhiên, ngoại trừ Thẩm Thính Lan. Thế nhưng anh còn khen tôi lợi hại, nói rằng ý thức cảnh giác của tôi quá tốt, không dễ bị lừa gạt đâu.

Gió hơi mát vào ban đêm, tôi mượn ánh sáng của đèn đường để ra ngoài.

Nghĩ đến nụ cười của Lục Minh Châu, tôi thuận tay ngắt một bông từ bồn hoa ven đường. Vừa đi vừa vò, dịch hoa vấy bẩn ra tay nhìn không còn ra dáng vẻ bông hoa.

Tôi ghét Lục Minh Châu.

Khi cô ta mỉm cười, giống một đoạn miêu tả trong tiểu thuyết, như mặt trời ấm áp, như viên kẹo ngọt, như tia sáng. Cô ta mặc một chiếc váy mới tinh, vẻ ngoài lạc quan hoạt bát. Cô ta sẽ làm nũng như một đứa trẻ với anh trai và bố mẹ, họ sẽ dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ trên thế giới để miêu tả cô ta.

Tôi không giống cô ta, tôi độc ác, trong xương tủy đã sớm thối rữa thành một mớ bùn nhão.

Vai nữ phụ độc ác hợp với tôi hơn.

Nhìn đôi mắt của cô ta, tôi liền nghĩ đến mẹ nuôi của tôi, Hoàng Nguyệt Kiều.

Nghĩ đến bà ta tươi cười giật lấy con búp bê của tôi rồi ném nó vào lò sưởi, đè tôi xuống để tôi không để vớt nó. Nghĩ đến bà ta đẩy tôi vào phòng khách của lão cha nuôi say xỉn, trốn trong phòng và nghe tiếng đấm đá của ông ta. Nghĩ đến cảnh bà ta giật lấy cặp sách của tôi, lục lọi ra học bổng tôi vừa nhận về và giẫm lên sách vở khi tôi ra ngoài. Nghĩ đến bà ta thấy tôi mua thuốc cho chị gái đã tát vào mặt tôi và mắng tôi hoang phí tiền của. Nghĩ đến bà ta hờ hững nói chị gái chết thì chết thôi.

Có một câu rằng, yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play