Tào Tiểu Xảo đã bỏ chạy, cả nhà y ngồi trên bờ ruộng ăn cơm, Cẩu Nhi cắt lúa ở mẫu bên cạnh cách khá xa, hắn chạy được hai bước thấy Trúc ca nhi không bị đánh lấy tay lau mồ hôi đi qua.
Cố Lan Thời nhấc miếng vải che rổ lên. Bởi vì trước đó vội chạy, canh rau bị tràn ra ngoài, làm một bát cơm cũng bị đổ, cơm vẫn còn ăn được có thể dùng đũa gắp lại.
Miêu Thu Liên dùng ngón tay nhặt những hạt cơm dưới đáy rổ lên rồi nhét vào miệng, cơm dính nước canh không dễ nhặt, nàng tức giận mắng tiếp: “Lão bà tử chết tiệt.”
“Nương! đừng nhặt nữa, rơi cũng không nhiều lắm.” Cố Lan Thời đưa đũa cho nàng, để nàng ăn cơm trong bát trước.
Cẩu Nhi đi tới, trước tiên rót một bát nước để uống, nước pha cùng lá bạc hà mát lạnh giải nhiệt, uống xuống một ngụm cảm thấy thật sảng khoái.
“Từ từ ngồi xuống.” Cố Lan Thời thấy hắn đặt bát nước xuống, liền đem bát cơm cùng đũa đưa qua.
Trong rổ có năm bát cơm cùng hai bát thức ăn, một bát rau ngải xào và một bát rau xuân xào thịt. Đều dùng dầu để xào, ăn vào vừa ngon lại bồi bổ thể lực, bọc nhỏ đựng mười cái bánh màn thầu sợ cả nhà ăn không đủ no lại phải chạy về lấy.
Cố Thiết Sơn có chút tuổi tác, cũng giống như những người làm nông khác sớm đã quen làm việc đồng áng, sức lực lớn, lượng cơm ăn cũng nhiều, Cẩu Nhi lại đúng thời điểm ăn khỏe, hai người họ mỗi người đều ăn hết một bát cơm và ba cái bánh màn thầu lớn.
Ba người Cố Lan Thời cũng ăn không kém, một mình Trúc ca nhi cũng có thể ăn hết một bát cơm thêm nửa cái màn thầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play