Dưới giàn bầu, Cố Lan Thời đang lắc tời để kéo nước. Nắng xuyên qua kẽ hở lá bầu đung đưa trong gió, ánh sáng lốm đốm loang lổ chiếu lên trên người.

Trời ngày càng nóng, lúc này phía trên đầu có giàn bầu che chắn, một cơn gió thổi qua cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút.

Một tiếng “Rầm” vang lên, thùng gỗ chứa đầy nước, đặt thùng nước sang bên cạnh giếng, một tay cầm gáo hồ lô một tay xách thùng nước lên đi về phía vườn rau.

Sân phơi nhà y rất lớn, tiền viện chừa ra một khoảng trống đủ rộng để phơi ngũ cốc, vườn rau cũng không hề nhỏ, giàn bí đao, giàn dưa chuột đều nằm ở phía bên này của giàn bầu, sắp xếp quy củ chỉnh tề. Dây bí ngô bò dưới chân tường phía sau giàn dưa chuột, những nụ hoa bí ngô đang dần hé nở.

Đá cuội cùng phiến đá tạo thành một con đường đem sân viện tách ra, những loại rau dưa trồng ở nửa vườn bên kia cũng tràn ngập sức sống. Có ba luống hẹ, hai luống hành lá, hai luống cải hoa*(súp lơ), ngoài ra còn có cây ớt sắp ra hoa, hai luống củ cải xuân mọc ra những cái lá xanh từ hố đất trồi lên, cà tím cùng rau ngải cũng mọc khá tốt, hành tây, mầm tỏi và gừng mỗi loại chiếm một mảnh, đậu đũa xuân cùng đậu lăng xuân từng loại leo lên cọc tre, đủ lớn sẽ hái xuống. Mấy hôm nay đậu đũa, đậu lăng quả rủ xuống không ít, mướp hương leo dọc theo tường phòng chứa củi và tường viện, lá cây xanh mướt vẫn còn chưa tới thời điểm kết quả.

Sau khi tưới nước cho luống bạc hà trồng trên sườn đất, Cố Lan Thời nghiêng thùng gỗ vẩy ít nước còn sót trong thùng tưới vào đám rau hẹ bên cạnh.

Hôm nay Trúc ca nhi ra sông thả ngỗng và vịt, sẵn tiện cùng Cẩu Nhi đi đánh cỏ heo, cắt rau dại cho gà, cha mẹ y ra ruộng làm cỏ, còn y ở nhà tưới rau, giặt giũ quần áo, Lúc này vẫn còn sớm, chưa đến giờ nấu cơm.

Y đến bên cạnh giếng thả thùng định múc nước đưa mắt nhìn qua vườn còn lại năm luống rau xuân chưa tưới nước. Đợi lát tưới xong mới đi nhổ rau chắc chắn chân giẫm phải bùn đất, nên trước tiên y đi qua chọn trong đám cây lớn hơn nhổ lấy hai cây.

Rau xuân mọc cao, còn cao hơn bắp chân của y, lá to mọc xếp từng lớp dọc theo thân cây, vặt bỏ những lá già úa ở bên ngoài đi còn lại thân cây và lá non đều có thể ăn được.

Loại rau này có thể trồng bất cứ lúc nào từ đầu mùa xuân đến mùa thu. Chỉ cần tưới một ít nước là có thể sống, thời gian sinh trưởng lại ngắn tầm khoảng hai mươi ngày là có thể thu hoạch. Sau khi ăn hết luống này lại trồng luống khác, dù thế nào đi nữa cũng sẽ được trồng lại. Vì vậy, nhà nào cũng ưa thích, có rất nhiều loại được trồng ở tiền viện và hậu viện, chúng là những loại rau phổ biến nhất thường thấy trên bàn ăn.

Nhặt ra những lá rau già Cố Lan Thời không vứt đi mà đem băm nhỏ rồi cho gà ăn.

Y tưới rau xong, đang múc nước giặt quần áo thì nghe thấy mẹ y đang ở bên ngoài nói chuyện cùng Triệu thẩm nhà hàng xóm.

Nghe âm thanh chỉ là mấy câu chuyện về việc nhà, y hướng ra phía cổng viện gọi lớn: “Nương?”

Miêu Thu Liên vội vàng đi vào, thấy y đang bận rộn, nàng vừa đi vừa nói: “Trời nóng quá, cha con nói ông ấy khát, ta trở về lấy nước.”

“Vâng, nước trong nồi gốm chắc nguội hẳn rồi.” Cố Lan Thời lắc tời kéo nước, dây thừng được cuộn tròn từng vòng trên giá.

Miêu Thu Liên đi vào phòng bếp trước tiên múc ra nửa bát nước uống, sau đó rót đầy nước vào ấm sành rồi đi ra, nàng nhìn Cố Lan Thời đang ngồi giặt quần áo dưới giàn bầu, trên khuôn mặt rám nắng lộ ra một nụ cười, nói: “Lan ca nhi, con đoán xem vừa rồi nương đã gặp ai?”

Cố Lan Thời nghi hoặc ngẩng đầu: “Ai?”

Nàng liếc mắt nhìn con mình một cái, nói: "Thẩm Kim Phượng đó con, trên đường về gặp nhau, nàng cùng ta đưa tin nói hai ngày nữa tốt ngày, Lâm gia cố ý nhờ nàng ngày hôm đó đến chơi nhà.”

Phương Kim Phượng là bà mối trong thôn họ, Cố Lan Thời sửng sốt giây lát.

Miêu Thu Liên nhìn rất cao hứng, Lâm gia ở cùng một thôn với họ, mọi người trong nhà đều quen biết, đã quá thân quen như vậy đôi khi họ sẽ bỏ qua một số nghi thức. Hôm nay nghe Phương Kim Phượng có nói rằng, Lâm gia là nhà hiểu đạo lý lại trọng thể diện, nàng tự nhiên rất vui mừng.

Bộ xiêm y cũ Cố Lan Thời đang mặc nhìn rất sạch sẽ, nhưng có hai mụn vá, nàng cảm thấy có hơi chướng mắt, dứt khoát nói: “Trước tiên phải mua vải bông, cha con vẫn luôn không có thời gian rảnh, ta nghĩ kỹ rồi vẫn là đến tiệm vải mua cho con một xấp vải bông dệt sẵn, trước gấp rút làm một bộ xiêm y mới, đỡ bị xấu mặt với Lâm gia.”

“Cứ thế đã, đợi ngày mai cha con hết bận đi trấn trên mua. Được rồi, ta đi ra đồng trước, cha con vẫn đang đợi nước uống.” Nàng nói xong vội vã bước ra khỏi cửa.

Cố Lan Thời ngồi trên cái ghế, nhìn mẹ y vội vàng trở về lại gấp gáp rời đi, sau đó chỉ còn lại một mình y trong sân, chậm rãi giặt quần áo trong chậu.

Kể từ cái đêm mơ thấy chính mình chết vì bệnh tật, sau đó bị Trúc ca nhi đánh tỉnh, mấy ngày nay y không mơ thấy Lâm Tấn Bằng nữa, nghe nói hôm kia đối phương đi lên trấn trên rồi. Ban ngày trong nhà có rất nhiều việc cần phải làm, y thậm chí còn không nghĩ đến Lâm Tấn Bằng.

Sau khi không nằm mơ nữa, trong lòng y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Coi trọng Lâm gia, tất nhiên cha mẹ y cũng đã toan tính kỹ rồi, huống chi ngay chính y cũng cảm thấy Lâm gia không tệ, ít nhất không giống nhà Triệu Kim Thông ở trong thôn thường xuyên đi bắt nạt những người yếu thế hơn mình.

Có lẽ nó thực sự giống như những gì nương đã nói trước đây là y suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, buổi tối mới nằm mơ như vậy, mấy ngày nay không nghĩ đến nữa lúc đi ngủ cũng không mơ thấy ác mộng .

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cố Lan Thời tinh thần phấn chấn cầm quần áo ra  sức chà mạnh lên ván giặt trong chậu, những gì đắn đo trong lòng dường như đang dần dần biến mất.

***

Sáng sớm, Cố gia không đi ra ngoài ruộng mà ở nhà bận rộn dọn dẹp.

Cố Thiết Sơn cùng Cẩu Nhi quét sân trước, sân sau, Miêu Thu Liên vừa quét nhà chính vừa nhắc Cố Lan Thời thay quần áo. Dù là vẩy nước quét nhà hay là nhóm lửa, đều không cần y làm tránh bị lem bẩn.

Nàng lại hướng ra bên ngoài kêu: “Trúc ca nhi, nước sôi rồi nhanh múc ra, sao còn không mau vào nhà thay quần áo.”

“Đã biết nương.” giọng của Trúc ca nhi phát ra từ phòng bếp.

Hôm nay Phương Kim Phượng tới cửa, tuy rằng chỉ là bà mối tới cửa hỏi thăm, nhưng dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, không thể thất lễ. Sau khi làm xong những việc vặt vãnh này, cả nhà đều thay một thân quần áo sạch sẽ không có mụn vá.

Đợi khi hoàn tất mọi việc xong, quả nhiên không bao lâu có người đến cửa.

Cố Lan Thời đang thêu thùa may vá trong phòng của cha mẹ y. Ngày thường khi có người tới thăm nhà, người có lễ phép phải đi ra ngoài tiếp đón, nhưng hôm nay y lại không cần làm việc đó chỉ ngồi trên giường đất chăm chú thêu khăn tay.

Loại chuyện này đối với y cũng không xa lạ, dẫu sao bên trên còn có hai người tỷ tỷ, mỗi khi bà mối tới cửa vẫn là nhị tỷ mang theo y tới xem.

Trúc ca nhi từ bên ngoài bước vào, đá rớt giày leo lên giường đất, cười hì hì nhỏ giọng nói: “Lan Thời ca, thẩm Kim Phượng tới rồi.”

“Ta biết rồi, đệ an phận một chút, lại đây ngồi, đừng làm chăn đệm lộn xộn, cẩn thận bị nương mắng.” Cố Lan Thời thấy hắn thuận thế muốn dựa vào chăn đệm đã xếp gọn, nhanh chóng gọi hắn qua ngồi bên cạnh y.

Đang nói chuyện, Miêu Thu Liên cùng Phương Kim Phượng đã đi vào phòng.

Phương Kim Phượng làm mai mối nên rất chú ý vẻ ngoài ăn mặc chỉnh tề, búi tóc gọn gàng gài lên một cây trâm bạc, nàng trên mặt tươi cười, thấy Cố Lan Thời nói: “Lan ca nhi thực sự đã trưởng thành.”

“Thẩm ngồi đi ạ.” Cố Lan Thời nhường chỗ trên giường đất, cùng Trúc ca nhi đem bàn dịch ra bên ngoài, trên bàn sớm đã dọn sẵn nước trà cùng hoa quả.

Phương Kim Phượng cùng Miêu Thu Liên ngồi bên mép giường đất, hai người trong miệng vẫn là nói chút chuyện phiếm sinh hoạt thường ngày, thỉnh thoảng liếc nhìn cái khăn tay Cố Lan Thời đang thêu.

Cố Lan Thời không ngắt lời, chỉ có khi nào hỏi y mới trả lời một hai câu, cúi đầu làm bộ không phát hiện Phương Kim Phượng đang nhìn mình.

Trúc ca nhi ở bên cạnh cũng không dám nói gì, nhặt trái cây lên ăn.

Sau khi uống hết hai tách trà , Phương Kim Phượng nhẹ tay che miệng chén, cười nói: “Tẩu tử, uống đủ rồi uống đủ rồi, cha y cũng ở nhà?”

Miêu Thu Liên nhanh chóng đặt ấm trà xuống, nói: “Ở đây ở đây.”

Hai người xuống khỏi giường đất đi ra bên ngoài nhà chính, Trúc ca nhi thấy Miêu Thu Liên đánh mắt ra hiệu, cầm ấm trà cùng hoa quả theo sau đi ra.

Sau khi mọi người đã ra ngoài, Cố Lan Thời thở phào một hơi, y đặt kim chỉ xuống xoa xoa cổ, nghĩ bụng cuối cùng cũng qua một cửa.

Bên ngoài, Phương Kim Phượng đang  nói chuyện với cha mẹ y về Lâm gia, không gì khác hơn chính là đất đai, nhà cửa và nhân khẩu,v.v.., chờ nghe xong cha mẹ y gật đầu, Phương Kim Phượng mới đi đến Lâm gia để trả lời.

Sau đó lại lấy cớ để Lâm Tấn Bằng đến nhị bá gia y làm việc, y thì viện cớ đến tìm biểu muội Cố Lan Chi thêu thùa may vá, cả hai cùng ở đó gặp mặt nhau một lần.

Những nghi thức nhìn có vẻ rườm rà nhưng khi thực hiện cũng không kéo dài. Mặt trời mọc rồi lặn, chẳng mấy chốc bước vấn danh đã hoàn thành. Hiện giờ Lâm gia đã nhận được ngày sinh bát tự của y, đợi tìm người tính bát tự chọn ngày lành.

Việc đã đến bước này, chuyện hôn sự này coi như đã chắc tám chín phần, ngay cả người trong thôn đều biết hai nhà bọn họ chuyện tốt thành đôi. Bởi vậy, Cố Lan Thời mỗi khi đi ra cửa đều phải nghĩ biện pháp né tránh mọi người, nếu không luôn có mấy người phu lang, tức phụ cố ý thích trêu ghẹo hỏi hắn vài câu.

Một hai lần thì không sao, nhưng hỏi nhiều hơn thì thấy rất phiền, nếu xấu hổ bọn họ sẽ cười hết sức vui vẻ, nếu không xấu hổ, sau lưng không chừng thuê dệt nói nhân phẩm không tốt, vậy nên tốt nhất vẫn là không nên gặp mặt.

Đã bước sang tháng Năm, lúa mạch ngả màu vàng ươm, mọi người bận rộn ngoài đồng vội vã mùa màng cũng không còn quan tâm đến việc gì khác chỉ có thể trì hoãn việc đi xem bát tự. 

Cố Lan Thời cắp rổ cơm, xách theo bọc nhỏ vội vàng đi ra ngoài ruộng. Nắng nóng rát, phơi đến rơm lúa mạch tỏa ra một cỗ hương vị nồng đậm, mồ hôi dọc theo trán và má chảy xuống, y nheo mắt lại, không dễ gì mới có một con gió thổi đến, như mà gió cũng rất nóng, y khó tránh khỏi có chút mất mát.

Trúc ca nhi xách theo ấm sành đi theo bên cạnh y, phàn nàn về nắng nóng: “Ngay cả gió cũng hãm người, thật là khó chịu.”

Cố Lan Thời liếm đôi môi khô khốc nói: “Ngày mai cắt xong thì tốt rồi.”

Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy những bông lúa, hạt lúa mạch rơi vãi trên mặt đất, có mấy người già cùng tiểu hài tử chạy theo mót lượm, người già không phải già lắm chính là chân cẳng có vấn đề, không thể xuống ruộng làm việc, tiểu hài tử hoặc là quá nhỏ không đủ sức làm việc ngoài ruộng, được người lớn căn dặn cõng sọt đi theo nhặt lúa mạch, hoặc là trong nhà quá nghèo, không có ruộng hoặc ít ruộng, cũng theo ra đây nhặt mót.

Còn chưa tới ruộng lúa mạch nhà mình, Cố Lan Thời nhìn thấy một người lạ đang cúi người nhặt lúa mì trong ruộng, Miêu Thu Liên đã cắt đến giữa ruộng cũng phát hiện ra, lập tức đi qua quát to: “Tào đại nương, lúa mạch nhà ta còn chưa cắt xong, ngươi đã chân trước chân sau vội đến mót rồi, phải chăng coi nhà ta như chốn không người? Mau đi nhanh, đừng làm ta chướng mắt.”

Tuy lúa mạch bội thu là rất vui sướng nhưng nắng nóng như thế đều làm người bực bội, Cố Thiết Sơn cũng quay người lại, cau mày hét lên: “Đến nơi khác đi!”

Tào Tiểu Xảo xưa nay luôn thích chiếm tiện nghi, tuổi càng lớn càng trở nên vô sỉ, mang đến không ít chán ghét ở trong thôn, mụ bị mấy nhà xua đuổi, vừa mới đến đây nhìn thấy Miêu Thu Liên muốn đi qua trong tay nàng đang cầm lưỡi hái, mụ nhanh tay lẹ mắt duỗi tay muốn nhặt mấy bông lúa mạch trên mặt đất.

Cố Lan Thời chưa bao giờ thấy qua một người vô liêm sỉ như vậy, đây là lúa mạch nhà bọn họ nếu bị sót lại cũng phải đợi nhà bọn họ đi lượm một lần, mới đến lượt người khác tới nhặt, đó là luật bất thành văn và không đời nào có ai nhặt nó trước mặt chủ nhà.

Trúc ca nhi chạy nhanh, lập tức chạy tới đoạt lấy bông lúa mạch từ tay Tào Tiểu Xảo, hắn còn nhỏ chỉ biết đây đồ của nhà mình, không chịu nhường nhịn.

“Nhãi ranh!” Tào Tiểu Xảo bị cướp đồ, trừng mắt mắng chửi, thấy chỉ là một  tiểu hài tử, liền vung tay lên.

“Mụ già kia! ngươi thử đánh Trúc ca nhi nhà ta xem!” Miêu Thu Liên trở nên lo lắng, vốn ban đầu chỉ muốn đuổi người nọ đi, không muốn dây dưa tranh cãi, Cố Thiết Sơn cầm luôn mấy bông lúa mạch chạy qua.

Trúc ca nhi thấy tình thế không ổn nhanh chóng lùi lại, sợ bị đánh bất giác nhắm tịt mắt lại.

Cố Lan Thời cách gần nhất, hai ba bước lao tới bắt lấy cánh tay Tào Tiểu Xảo, không để mụ ta đánh Trúc ca nhi, tức giận nói: “Ngươi dám đánh người?”

Người Cố gia khí thế hung hãn, Tào Tiểu Xảo nóng nảy vùng ra khỏi tay Cố Lan Thời, bỏ chạy ngay lập tức.

Cố Lan Thời tay bên kia vẫn còn xách rổ cơm, không có sức cùng mụ ta đôi co liền thả tay ra, nếu chẳng may làm đồ ăn bị đổ cả nhà đều để bụng đói mà làm việc.

“Loại không biết xấu hổ! Lần tới đừng để ta gặp được ngươi.” Miêu Thu Liên ở bên cạnh mắng chửi xong, thấy Trúc ca nhi không chịu thiệt gì mới yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play