*Cảnh báo: chương này có màn combat cãi nhau giữa các cụ bà khá tục 🤬. (ai dị ứng có thể đọc lướt qua)
‐----‐ ‐‐---- ------ ‐----- ------ ------
Giọng bà nội sang sảng vang lên, Phương Hồng Hoa nhìn ngoài sân đang phơi lúa mạch thật dày, biết nhà con út cũng được mùa, bà gật đầu hài lòng.
“Nương, bên ngoài nắng nóng, mau vào nhà ngồi.” Miêu Thu Liên đi ra đón, Cố Thiết Sơn ôm cháu trai Cố An cũng kêu bà mau đi vào.
Cố Lan Thời rót nước trà, thấy bà đi vào, cười nói: “Bà nội uống nước.”
“Lan ca nhi nhà chúng ta thật ngoan.” Phương Hồng Hoa mỉm cười nhận lấy bát nước trà, bởi vì Cố Thiết Sơn là con trai út của bà, các cháu ở bên này tuổi vẫn còn nhỏ. Ngày Cố Lan Thời còn bé bà đã đến chăm bẵm mấy ngày, lại nói y từ nhỏ đã thanh tú, miệng lại ngọt, trong lòng bà đương nhiên sẽ quý mến y.
Lại nhìn thấy ba đứa chắt nhỏ Cố Mãn, bà cười mắng: “Mấy con khỉ nhỏ ngứa mông, mấy ngày trước chỉ giỏi chọc tức ta, chạy loạn khắp nơi, thoắt cái đuổi theo cũng không kịp, quay lại xem ta thu thập các ngươi như thế nào.”
Hai ngày trước bận cắt lúa mạch, Trương Xuân Hoa cùng Lý Nguyệt không có thời gian rảnh trông con, mặt đất quá nóng, trẻ con không giống như người lớn, vạn nhất bị cảm nắng không phải là chuyện nhỏ, sau đó hấp bánh gạo và mang trứng vào tổ trạch, để mấy đứa bé ở lại nhờ bà trông nom giúp.
Phương Hồng Hoa tuổi đã cao, mái tóc bạc trắng, cả đời bà sinh được sáu người con bốn nam hai nữ, hiện giờ bà có rất đông cháu chắt, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều không tệ, tất nhiên cũng không cần bà phải ra ruộng làm việc, trong thôn có mấy bà lão, lão phu lang hâm mộ bà, nói bây giờ là lúc để bà hưởng phúc, cái gì cũng không cần làm, cơm nước đã có con cái lo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT