Đầu hạ
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao chiếu sáng lấp lánh, vạn vật vắng vẻ, tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên đâu đây, âm thanh mỏng manh xuyên qua màn đêm phảng phất truyền đến bên tai người đang say giấc.
Cùng với tiếng chó sủa, Cố Lan Thời bừng tỉnh hoảng hốt mở mắt, mông lung nửa tỉnh nửa mơ. Cả người cảm thấy bay bổng cho đến khi nhìn thấy phía trước một người không quen lắm.
Y muốn gọi đối phương, nhưng cố dùng sức gọi như thế nào cũng không phát ra được dù chỉ là một chút âm thanh, gấp đến độ cả người xoay vòng vòng, nhìn thấy Lâm Tấn Bằng đi ra ngoài sân, y không chút nghĩ ngợi liền theo sau.
Tâm trạng lúc này như rơi xuống vực sâu, trong mơ thậm chí còn không thể nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tấn Bằng cùng người khác gian díu, vụng trộm. Sau khi sự việc này bị phát hiện hắn được đà lấn tới càng lúc càng quá đáng, lập tức không coi phu lang là y ra gì, hết trêu hoa ghẹo nguyệt kế đến nạp tiểu thiếp không ngừng.
Cố Lan Thời tức giận chỉ thẳng tay vào mũi Lâm Tấn Bằng mà mắng, cổ họng nghẹn chát, một chữ cũng không thể bật ra, thật đáng khinh khi nhìn thấy bộ mặt giả dối đó, phẫn nộ muốn cắn nó ra thành từng mảnh, muốn hung hăng nhào qua đánh một trận với hán tử kia.
Một cước đá vào không trung, giật mình tỉnh giấc, Cố Thời Lan cả người ướt đẫm mồ hôi, khi tỉnh dậy y phát hiện mình đang cắn góc chăn, bởi vì tướng ngủ không thành thật cả bụng và chân đều lộ ra ngoài.
Nơi bọn họ ở gần núi lại có sông, trời về đêm sẽ lạnh hơn một chút, nằm trên giường vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, một cơn gió lùa vào từ khung cửa sổ đang mở hé.
Cả người đều là mồ hôi bỗng cảm thấy rùng mình, y nhanh chóng kéo chăn đắp kín, trở mình nhắm mắt lại, nghĩ đến ở trong mơ không thể nói được thật ấm ức, hóa ra ngay từ đầu đã là một giấc mơ câm.
Trúc ca nhi nằm bên trong miệng lầu bầu nói mớ, e là hắn cũng đang nằm mơ.
Mồ hôi lạnh trên người chưa kịp khô, Cố Lan Thời khẽ rùng mình, trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa y mơ hồ nghĩ, tại sao lại mơ giấc mơ này? Thật đúng xúi quẩy mà.
🌻🌻🌻
Hai ngày trước có mưa lớn, trên núi còn một số vùng trũng thấp bị đọng nước vẫn chưa khô, khi bước đi lá cây, cỏ dại cùng bùn đất ướt át dính vào đế giày, đi lại có chút chật vật.
Cố Lan Thời cõng sọt tre trên vai, nhấc cao chân bước đi, nếu không giày sẽ bị nước bùn bắn ướt.
Trong rừng cây cối mọc um tùm nhiều vô kể, thân cây cao thẳng tắp, tán lá che kín đỉnh đầu như một chiếc ô khổng lồ, vào gần núi, những tia sáng xuyên qua kẽ lá mơ hồ chuyển sang màu xanh biếc, không sáng tỏ như dưới chân núi.
"Trúc ca nhi, đừng chạy loạn, liền ở chỗ này đi.” y quay về phía sau hô lớn.
Cố Lan Trúc khom lưng cố sức dùng cành cây gạt đám cỏ sang một bên thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nghe vậy đáp lớn: “Đã biết.”
Cố Lan Thời lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, leo qua triền núi rồi rẽ phải, đi về phía trước không xa lắm chính là vách núi. Đi ra khỏi rừng, dưới ánh nắng khung cảnh hiện ra trước mắt mênh mông, bát ngát.
Ở chỗ này mọc lên vài cây gai, phát hiện mấy cái mầm gai chưa bị hái đi, còn có không ít nha, y vội vàng tiến đến gần, kiễng chân đem chồi non bẻ xuống.
Thân cây gai trơ trụi, phủ đầy gai, chỉ có phần ngọn nhú ra vài cái nụ mầm. Trúc ca nhi mới mười tuổi, dáng người thấp bé, không với tới những mầm gai này, trên cây bao phủ toàn là gai nhọn, bị châm một cái thôi thì lãnh đủ, đành bảo hắn đi tìm nấm và rau ngải dại trong rừng.
Nụ mầm gai lớn nhất chỉ dài bằng ngón tay cái, từng búp ú nu, non mềm, xanh mướt, khi bẻ sẽ phát ra tiếng “bộp”, nghe thật vui tai.
Mầm gai mùa này ăn là ngon nhất, sau khi chần qua nước nóng, bất kể xào cùng với thịt hay trứng hương vị đều đặc biệt thơm ngon, trước khi nên núi nương của y dặn nếu hôm nay hái được mầm gai sẽ xào với thịt cho bọn họ ăn.
Cố Lan Thời nhanh tay nhẹ nhàng tránh đi gai nhọn, thoăn thoắt vặn bẻ mầm gai tiếng "bộp bộp" vang lên không ngừng. Tìm trong hơn chục cái cây thu đầy nửa sọt mầm gai, đến khi đó mới hài lòng đeo sọt lên vai, xoay người trở về.
Thấy đệ đệ vẫn còn ở trong rừng tìm rau dại, y gọi lớn: “Trúc ca nhi, có đó không?”
Cố Lan Trúc đứng thẳng người lên, giơ cao nhánh cây trong tay, cười nói: “Lan Thời ca, ca xem, đệ tìm được quả mâm xôi trong bụi cỏ này.”
Trên cành treo đến năm, sáu quả mâm xôi đỏ, quả đều không nhỏ, hẳn là đã chín ngọt.
Cố Lan Thời cũng cười nói: “Hôm nay vận khí tốt, không có người khác đi qua đây, số mầm gai này đều thuộc về chúng ta.”
"Nấm chỉ tìm được hai đóa, không thấy nữa, rau ngải dại trái lại có không ít nha.” Trúc ca nhi nhìn nói, lấy khăn tay từ trong vạt áo trước ngực ra, cẩn thận nhặt từng quả mâm xôi cho vào khăn bọc lại, đợi về nhà rửa sạch rồi chia nhau ăn.
"Ừ, đừng bận tâm, đào vài cây ngải dại rồi về thôi." Cố Lan Thời đáp lại một tiếng, dưới chân có hơi nặng, y dựa người vào một thân cây, dùng que củi nhỏ chà cho rơi bớt lớp bùn đất dính dưới đế giày.
Có rất nhiều ngải dại mọc trong rừng, hai người chọn những cây non đào được khá nhiều, nhét đầy sọt trên lưng Cố Lan Thời. Trên đường về lại trông thấy một mảnh rau sam, tuy có chút già nhưng vẫn hái nhét đầy sọt của Trúc ca nhi, hắn tuổi nhỏ, cõng cái sọt nhỏ, nhét đầy một chút cũng không sợ nặng.
Đi xuống núi, một con đường mòn quanh co, khúc khuỷu dần dần lộ ra.
Cây cối ven đường cũng trở nên thưa thớt, Cố Lan Thời vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, còn chưa đến buổi trưa, mây dày che khuất mặt trời, trông sắc trời không được tốt lắm, phía Tây Nam nhìn u ám, theo hướng gió thổi có vẻ như nó đang hướng về phía bọn họ.
Đầu hạ chính là như vậy, thời tiết chuyển biến nhanh chóng, vả lại ở trên núi vốn dĩ mưa nắng thất thường, cách thôn còn phải đi một đoạn đường nữa, y quay đầu lại thúc giục Trúc ca nhi đang dùng cành cây đẩy bụi cỏ sang hai bên: “Nhanh lên, chút nữa mưa sẽ kéo đến.”
Trúc ca nhi vẫn còn muốn tìm nấm, Nghe xong lời này liền ném cành cây đi, vội vã chạy đuổi theo.
Ngọn núi phía trước thấp hơn, đường núi nhấp nhô, trước mắt dốc lớn, dốc nhỏ nối nhau trùng trùng điệp điệp, Cố Thời Lan xóc lại sợi dây trên vai kéo cao lên một chút, đợi ra khỏi rừng, đi xuống dốc núi phía trước chính là một vùng bình nguyên bao la, rộng lớn, so với đường núi thì dễ đi hơn nhiều.
Đứng trên đỉnh đồi, có thể nhìn thấy cách đó không xa là thôn Tiểu Hà, gió thổi lá cây xào xạc, hai người chưa kịp đi xuống thì nghe có người đang gọi.
Nghe giọng nói đó Cố Lan Thời liền biết là ai, khi họ quay người lại thấy Lâm Tấn Bằng đang đi đốn củi bước đến thật nhanh.
“Lan Thời.” Lâm Tấn Bằng bên hông đeo một cây rìu, chân dài, dáng người cao lớn, bởi vì hắn từng đọc sách qua mấy năm, điệu bộ toát ra vẻ lịch sự nho nhã, ngũ quan đoan chính tuấn lãng, tướng mạo này ắt hẳn không tồi.
“Ta còn tưởng rằng nhìn mình nhầm rồi, quả thật là bọn đệ.” Hắn có một đôi mắt đào hoa, còn chưa đến gần, ánh mắt liền dừng ở trên người Cố Lan Thời đánh giá từ đầu đến chân xem kỹ một phen, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Hai má Cố Lan Thời ửng đỏ, đôi mắt sáng lên trong giây lát, hôn sự còn chưa định xuống, bất quá mọi người trong nhà đối Lâm Tấn Bằng đều rất ưng ý, bao gồm cả chính bản thân y.
Ai mà không muốn tìm một hán tử tuấn tú cùng nhau trải qua cuộc sống về sau, chỉ với khuôn mặt đó mỗi ngày nhìn thôi cũng đã thấy thoải mãn.
Trúc ca nhi không nói gì, ở bên cạnh che miệng khe khẽ cười.
“Huynh đi đốn củi?” Cố Lan Thời cũng tìm một chủ đề để hỏi.
"Ừ." Lâm Tấn Bằng gật đầu, cởi túi vải nhỏ ở bên hông, ngước mắt lên mỉm cười, đưa túi vải cho Cố Lan Thời, hắn nói: "Đây là quả mua đất* ta tìm được khi đang đốn củi, đệ cầm về nhà cùng Trúc ca nhi ăn.”
*(hay còn được biết đến với tên “mua thấp”, “mìn”. Chúng là loài cây thân thảo, cây bụi thân gỗ, cao trung bình từ 1-2m. Quả mua có kích thước rất nhỏ màu đỏ và đen, trên quả có nhiều gai nhỏ li ti giống như quả mìn, có thể ăn trực tiếp hoặc ép lấy nước có màu tím sẫm đẹp mắt và có vị ngọt mát)
Mua đất, đôi mắt Trúc ca nhi sáng lên, thứ quả này rất khó tìm, bình thường đều cùng cây mây ẩn nấp trong đất, vì nó là loại quả dại, trừ bỏ ăn cho đỡ thèm lại không có biện pháp làm no bụng. Người lớn bận bịu làm việc, khi nào rảnh rỗi mới đưa họ vào núi tìm.
Cố Lan Thời rất vui mừng, nhưng ngại giữa song nhi cùng hán tử ở chung một chỗ dễ gây hiềm nghi, cộng với sự dạy dỗ của cha mẹ nên y không biết có nên nhận hay không.
Nhà y ở thôn Tiểu Hà được xem là hộ có điều kiện tốt, từ nhỏ cũng không thiếu cơm ăn áo mặc, cha mẹ lại thường ở bên tai mấy hài tử dặn dò, "bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm"*, không được nhận bậy đồ của người khác, bằng không trở về sẽ bị ăn đòn liền có hơi do dự.
*(ăn của người ta nói năng, làm việc với họ cũng phải mềm mỏng hơn)
Thấy thế, Lâm Tấn Bằng lại với tay về phía trước, lời còn chưa kịp nói liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến động tĩnh, quay lại thì thấy chính là Lâm Động cũng đang gánh một gánh củi, đây là đường thúc của hắn, từ xa liền chào một tiếng: “Đông thúc.”
"Ta nói mà, nhìn ngươi quen mắt, hóa ra là Tấn Bằng tiểu tử.” Lâm Động già rồi, lưng hơi gù, bên hông đeo tẩu thuốc, đi sau mấy bước là vợ ông Điền Quế Phân.
“Thẩm cũng vào núi.” Lâm Tấn Bằng cười hỏi.
Điền Quế Phân thân hình mập mạp, trên tay xách một giỏ rau rừng, vừa đi vừa thở hổn hển, nhìn thấy mấy người ở phía trước, khuôn mặt mập mạp mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền nói: “Lan ca, Tấn Bằng cho nhau cái gì đấy?"
Bọn họ đều là người cùng một thôn, Cố Lan Thời có ngại ngùng đến mấy cũng mở miệng chào: “Thúc, thẩm.”
Trúc ca nhi cũng chào theo y, gọi đến là ngọt.
“Cho Lan ca nhi chút quả dại về ăn.” Lâm Tấn Bằng bình tĩnh hào sảng nói.
Trong núi quả dại không có giá trị lắm, thường xuyên lên núi có thể tìm được, Điền Quế Phân tâm trí hiện đang ở nơi khác, cũng không có hỏi kỹ những thứ này, chỉ nhìn Cố Lan Thời trêu ghẹo: "Lan ca nhi , người ta đưa cho thì cứ nhận đi. Dù sao cũng không phải thứ gì quý giá, hơn nữa về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Bà nói xong lời cuối chính mình cười rộ lên, làm Cố Lan Thời càng thêm ngượng ngùng.
Nghe được lời trêu ghẹo này, Lâm Tấn Bằng trên mặt toát ra ý cười, nếu không phải Cố Lan Thời lớn lên diện mạo xinh đẹp, hắn cũng sẽ không để người nhà mình đi cầu hôn, song nhi trước mặt có nước da trắng nõn, đôi mắt sáng, vòng eo thon gọn và một đôi chân dài. Nốt chu sa giữa hai đầu mày đỏ như hoa điền, màu sắc tươi nhuận báo hiệu cho khả năng sinh sản về sau rất tốt. Lúc này vì e thẹn, hai gò má rặng lên đám mây hồng tựa như thoa phấn lên mặt, tính tình ngoan ngoãn, thoạt nhìn rất dễ nắm bắt, không phải nói chứ nếu để ở trong nhà ít nhất đẹp mắt, đối ngoại cũng rất thuận tay.
Bất quá chưa nói được mấy câu, một trận gió mạnh từ trong rừng thổi tới, bụi bay tứ tung mù mịt, Lâm Động nhìn sắc trời nói: “Nhanh về thôi, kẻo bị mắc mưa.”
Lâm Tấn Bằng thừa dịp tiến lên một bước, trực tiếp đem túi vải nhét vào tay Cố Lan Thời, ngón tay không tránh được cọ đến một chút, hắn trên mặt mang vẻ đứng đắn, chỉ thúc giục: “Mau về nhà đi, vạn nhất mắc mưa.”
Cố Lan Thời cầm lấy túi vải nhỏ liếc mắt nhìn về phía Điền Quế Phân, lúng ta lúng túng ậm ừ một tiếng rồi lôi kéo Trúc ca nhi hướng sườn núi đi xuống, rốt cuộc là một song nhi da mặt có chút mỏng, nghe thấy Điền Quế Phân phía sau cười lớn, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Y chạy vội vàng, Trúc ca nhi chân không dài như vậy, bị kéo xuống một đường lảo đảo, vội hô lên: “Lan Thời ca, chậm một chút, đệ theo không kịp.”
Cố Lan Thời buông Trúc ca nhi ra, nắm chặt túi vải nhỏ trong tay, vừa có chút quẫn bách lại có chút vui mừng, thấy đệ đệ khuôn mặt nhăn nhó, một bộ dáng vẻ ủy khuất , y cong cong đuôi mắt, nói: “Khi trở về ta sẽ rửa quả mua đất cho đệ ăn.”
Trúc ca nhi ủy khuất lập tức bay sạch, bước chân đi vội hơn nói: “Được, đệ sẽ ăn nhiều một chút.”
“Ừ" Cố Lan Thời xoa đầu đệ đệ.
Đi không đến vài bước trời bắt đầu đổ mưa, lúc này mới lác đác mưa mấy hạt, trong thôn không ít người đang chạy về nhà, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ, may mắn nhà bọn họ trong thôn rất gần, chạy qua bốn cổng viện đã đến.