Đúng giờ Tỵ, trời nắng chói chang, cây cối không có lấy một bóng mát, chiếu đến váng đầu hoa mắt.
Cố Lan Thời ngồi xổm trên mặt đất, đem rau sam giũ sạch đất còn bám trên rễ rồi mới ném vào sọt, y dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt. Vừa ngước lên đã nhìn thấy Cẩu Nhi đang chơi đùa ở bờ sông, ngay sau đó liền xách sọt đi vào chỗ bóng cây bên bờ sông, cười nói: “Lần trước nhị tỷ phu ném được 5 lần, đệ thì thế nào?”
Cẩu Nhi xắn tay áo lên mải mê chơi đùa. Nghe vậy, hắn liền liệng viên đá dẹp cuối cùng trong tay một cách điêu luyện, khéo léo, nhìn theo chằm chằm không chớp mắt.
Mặt sông từng vòng gợn sóng liên tiếp được tạo ra, mắt Cố Lan Thời cũng dõi theo, ở trong đầu nhẩm đếm thật nhanh một hai ba bốn, được bốn lần hết lực viên đá chìm xuống đáy sông, không đợi y lên tiếng, Cẩu Nhi mừng rỡ vỗ đùi, đắc ý nói: “Nhìn thấy không, đệ ném được bốn lần, không ít a.”
“Cũng được.” Cố Lan Thời nói xong, thấy hắn mặt mày hớn hở, cười nói: “Ra đánh cỏ heo đi, đệ thì hay rồi, trộm lười biếng ở chỗ này chơi đùa.”
“Chơi một lúc cũng không chậm trễ việc đánh cỏ heo mà.” Cẩu Nhi nhấc cái sọt bên cạnh lên, cỏ trong sọt đã đầy một nửa, hắn nhồi thật chặt, trọng lượng không hề nhẹ đâu.
“Trời nóng quá, ngồi xuống chỗ này tranh thủ nghỉ ngơi một lát” Cố Lan Thời nói xong rồi tự mình ngồi xuống tảng đá.
Cẩu Nhi xách theo sọt cỏ đi tới, nhìn chỗ rau dại y vừa mới đào, nói: “Lại là rau sam, Lan Thời ca, ca tốt xấu gì cũng nên chọn mấy loại khác để đào.”
Đã vào đầu hạ, nhà nào cũng trồng nhiều chủng loại rau, chúng đang sinh trưởng rất tốt. Không còn khan hiếm như thời gian chuyển giao giữa mùa đông và mùa xuân, cũng không thiếu rau để ăn, lúc trước đào rau dại là muốn phơi khô lưu trữ đến mùa đông ăn. Rau dại mọc xung quanh thôn, mỗi ngày đều có người đào, mấy ngày nay có thể tìm được nhiều nhất là rau sam.
Hai năm qua, rau dại phơi khô ở trong nhà chủ yếu là rau sam. Ngoài cải thảo, rau dại khô cũng được ăn suốt một mùa đông, Cố Lan Du hồi còn nhỏ cũng chưa bao giờ chịu qua đói khổ, nhìn một sọt đều là rau sam ngoài miệng không khỏi phàn nàn một câu.
Thấy hắn kén chọn, Cố Lan Thời trừng hắn, nói: “Ở bờ sông chỉ có rau này mọc nhiều, ta còn chọn cây non để đào, đệ muốn ăn loại khác, lát nữa cùng ta lên núi đào măng còn có thể tìm thêm rau dền và rau đắng.”
Cẩu Nhi ngồi bệt xuống, gật đầu nói: “Cũng được, đã mấy ngày không lên núi rồi, nói không chừng còn có thể tìm được mộc nhĩ nữa.”
Cố Lan Thời lấy ống tre từ trong sọt ra, uống mấy ngụm rồi đưa cho Cẩu Nhi hỏi hắn có muốn uống không, đây là nước đã đun sôi ở nhà, sạch sẽ hơn so với nước lã.
Nước Cẩu Nhi mang theo đã ra uống hết rồi, đang ngồi nghỉ cũng lười đi ra bờ sông lấy.
Vừa nghỉ ngơi một chút, nghe có tiếng người đang gọi, Cố Lan Thời ngẩng đầu nhìn phía đằng trước, đã mấy ngày chưa gặp qua Lâm Tấn Bằng.
Lần trước gặp Lý Hương Cúc đã là chuyện của ba ngày trước, cỏ dại trong sáu mẫu ruộng nước đã được nhổ qua một lần, dù cỏ có mọc lại nó cũng không thể sinh trưởng tốt được nữa, cha y vẫn đang bận rộn làm việc trong ruộng lúa mạch, hôm nay y cùng Cẩu Nhi mới được nghỉ ngơi một ngày, đi ra đây đánh cỏ heo, đào rau dại còn có thể chơi đùa.
Cố Lan Thời ngay khi trông thấy Lâm Tấn Bằng mày cau lại, không còn ngượng ngùng cùng vui vẻ giống như trước.
“Là hắn.” Cẩu Nhi đậy nắp ống tre lại, thấy người đi tới mỉm cười.
“Ừm.” Trong lòng dâng lên cảm xúc bức bối, Cố Lan Thời chỉ trả lời lấy lệ một câu.
Lâm Tấn Bằng đứng cách họ bốn, năm bước chân liền không tiến lại gần nữa, Cẩu Nhi đứng lên, thầm nghĩ người này cũng khá lễ độ, bèn mỉm cười cùng hắn chào hỏi.
Cố Lan Thời cũng đứng dậy vẻ mặt bất an, nghe thấy Lâm Tấn Bằng kể mấy ngày nay ở tửu lâu trấn trên làm chưởng quầy, trong lòng không có gì xáo trộn. Ngược lại, trong đầu y đang lấp đầy những suy nghĩ của chính mình, chiếc túi vải lần trước đựng quả mua đất y đã giặt sạch sẽ, mấy ngày nay đều mang nó bên người, chính là khi gặp được Lâm Tấn Bằng sẽ trả lại. Đồ vật tuy nhỏ, nhưng suy cho cùng nó cũng không phải là đồ của nhà bọn họ, như thế nào lại đi chiếm tiện nghi của người ta.
Sau khi nói mấy câu, Lâm Tấn Bằng liếc nhìn Cố Lan Thời vài lần, thấy Cố Lan Thời rũ mắt nhìn xuống, mặt mày khí sắc không tốt lắm. Hắn trong lòng thắc mắc, nghĩ xong cười nói: “Hôm nay trời nóng, xem hai ngươi đổ mồ hôi này, chắc hẳn đã ở bên ngoài lâu rồi.”
Cố Lan Thời trong lòng có tâm sự, nhất thời không phản ứng lại những lời hắn đang nói với y, không có trả lời lại.
Cẩu Nhi đứng bên cạnh hơi bối rối, vừa rồi còn đang nói nói cười cười, sao đột nhiên thành người câm rồi, có lẽ là ngại ngùng đi, hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp chuyện: “Đúng vậy, ánh nắng so với lúc nãy gay gắt hơn nhiều.”
Lâm Tấn Bằng có thông minh đến đâu, cũng không thể hiểu được tại sao hôm nay Cố Lan Thời lại khác thường như vậy, chỉ có thể kết luận là do y đang ngại ngùng. Có lẽ nguyên nhân do nhà bọn họ chậm trễ chưa đến cầu hôn, vì thế hắn mỉm cười nói: “Mấy ngày nay ở trấn trên không có nhiều thay đổi mấy, người đến bán đồ thứ gì cũng có, hôm trước còn có một hán tử đến tiệm bán chim cút cùng chim nhạn.”
Hắn nhìn về phía Cố Lan Thời, đôi mắt đào hoa dạt dào tình tứ, nói: “Ta đã hỏi qua, trong nhà người nọ vẫn còn chim nhạn rất béo mập, ta chưa hỏi giá tiền nhưng dù thế nào cũng đáng giá, hắn đã đáp ứng rồi, hẹn lần tới đến sẽ mang theo một con.”
Chim nhạn.
Cố Lan Thời lập tức ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng không còn cảm nhận được niềm vui như trước nữa, mà dâng lên cảm giác bất an, sợ hãi. Nhìn diện mạo của hắn trong mắt người khác họ cho rằng y vui sướng đến mức không nói thành lời.
Bên trên ba người bọn họ ngoại trừ đại ca, nhị ca, còn có hai người tỷ tỷ đã xuất giá, Cẩu Nhi cũng biết tặng chim nhạn là có ý tứ gì, đây là muốn tới nạp lễ cầu hôn, cha mẹ hắn hai ngày trước còn vì việc này mà lo lắng, hắn vừa nghe xong liền mỉm cười nói: “Tấn Bằng ca ở trấn trên quen biết người nhiều, thật là tốt nha.”
Đã nói đến mức này, chắc chắn là đủ rõ ràng rồi. Lâm Tấn Bằng thấy Cố Lan Thời ngẩn người, cười nói: “Mấy hôm nay chưa trở về trong nhà vẫn còn việc cần phải làm, hai người mau về đi, lát nữa sẽ nắng to, cẩn thận say nắng.”
Cố Lan Thời cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, biết hắn đây là đang cùng y dặn dò, qua loa gật đầu hai cái, chờ Lâm Tấn Bằng đi xa, y cũng không lấy túi vải trong vạt áo ra.
“Lan Thời ca, Lan Thời ca?” Cẩu Nhi gọi hai tiếng mới đem người thức tỉnh, còn tưởng rằng ca mình là cao hứng quá mức, hắn cười như được mùa, hỏi: “Này quá tốt rồi, không chỉ mỗi ca yên tâm, cha nương cũng yên tâm rồi.”
Nhìn Cố Lan Thời sắc mặt có hơi kỳ quái, hắn ngừng ý cười, nghi hoặc mở miệng: “Lan Thời ca ca, ca làm sao vậy? Lâm gia không phải không biết chuyện của ca, dám đến cầu hôn chính là không ngại chuyện tuổi tác. Lại nói, đợi hai năm nữa thôi, đều ở cùng một thôn, có việc gì mọi người đều biết, không sợ nhà bọn họ xằng bậy.”
Cố Lan Thời nghe không lọt những lời này, chần chừ một chút rồi hỏi: “Đệ cảm thấy hắn như thế nào?”
Cẩu Nhi thoáng nhìn qua Lâm Tấn Bằng đã đi xa, gãi đầu nói: “Nghe người trong thôn đều nói không tệ, trong nhà khá giả, thanh danh cũng tốt, bản thân hắn là người có bản lĩnh, mặc dù đọc sách không kiếm được một nửa cái công danh, nhưng đối với nông dân chúng ta, có thể nhận biết được mấy chữ đã không tệ rồi.”
“Ta không nói về cái này.” Cố Lan Thời có hơi bực bội, cắn cắn môi, sau khi nhìn ngó xung quanh không thấy ai, y thấp giọng nói: “Ta hỏi đệ, đệ đã bao giờ thấy hắn thân thiết cùng cô nương hoặc song nhi nào khác chưa?”
Cố Lan Du bỗng hiểu ra, cười vui vẻ, nói: “Đệ còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là ca đang ăn giấm.”
Hắn gãi nhẹ lên má hai cái: “Ê! Ê! còn chưa có gả đi đâu, liền muốn ăn giấm, nếu để người ta biết, ai còn dám cưới ca?”
Cố Lan Thời vừa tức vừa thẹn, đưa tay véo má Cẩu Nhi, mắng: “Nói bậy cái gì đó, đệ không đàng hoàng, trở về ta mách nương, để nương đánh đệ.”
Cẩu Nhi che má bị véo, lùi ra sau một bước cố tránh thoát, Cố Lan Thời cũng không có ra tay thô bạo véo đau hắn, hắn cười càng thêm gợi đòn, nói: “Ca nói ta cũng không sợ nha, để xem nương là đánh ca trước hay là đánh ta, cùng lắm thì, cả hai chúng ta cùng nhau bị đánh một trận.”
Cố Lan Thời tức giận thật muốn đánh hắn, Cẩu Nhi co giò chạy, hai người rượt đuổi vòng quanh bờ sông, cuối cùng cái ót Cẩu Nhi “Đốp” ăn một cái tát mới kết thúc.
Thời tiết nóng bức, Cố Lan Thời thở hổn hển lau mồ hôi, y trợn mắt nhìn qua vẫn còn muốn đánh Cẩu Nhi dám cười nhạo y, từ trong vạt áo lấy ra cái túi vải ném qua, nói: “Hôm nào gặp hắn, đệ đem cái trả lại giúp ta.”
Cẩu Nhi bắt lấy, nhìn một cái hỏi: “Hắn cho ca cái này làm gì?”
“Đệ thật lắm chuyện.” Cố Lan Thời xách sọt trên mặt đất lên, nói: “Lần trước chính là dùng cái này đựng quả mua đất. Đi! về nhà lấy cuốc đi đào măng, ở trên núi mát hơn một chút.”
Thấy y đi rất nhanh cũng không biết là đang tức giận hay là lo lắng, Cẩu Nhi cõng sọt cỏ vội vàng đuổi theo.
🌻🌻🌻
Chạng vạng mặt trời vừa xuống núi, thôn Tiểu Hà có nhiều nhà khói bếp đã ngưng.
Nông gia ở quê không thể so với đại hộ giàu có, chỗ nào nỡ thắp đèn buổi tối ăn cơm, đều là khi trời còn sáng đã ăn xong rồi, đợi sau khi mặt trời xuống núi, trời tối rất nhanh.
Cố Lan Thời bưng chậu gỗ đi ra cửa, đổ nước vào rửa nồi niêu, chén đũa dưới gốc cây hồng trước cửa nhà, những vũng nước tụ lại thành hố tròn, y đứng thẳng người, một tay cầm chậu gỗ không, vừa quay người lại thì nhìn thấy một hán tử đang tiến lại gần.
Vì không có sự phòng bị từ trước, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, y giật mình nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn qua.
Thôn Tiểu Hà bọn họ dường như không có hán tử nào cao như vậy. Nghĩ vậy, tầm mắt y chạm phải một đôi mắt đen nháy.
Cố Lan Thời trong lòng bỗng cảm thấy ngột ngạt khó tả, chú ý đến vết sẹo bên má trái của đối phương, vết sẹo mọc vừa dài vừa dữ tợn. Cuối cùng cũng nhớ ra tên, chính là Bùi Yếm nhà Bùi gia.
Người nọ liếc mắt nhìn y một cái rồi quay đi, chân không ngừng bước như cũ trầm mặc đi về phía trước.
Hai người không có giao lưu chào hỏi gì cả, việc ai nấy làm, yên lặng xa cách, ngay cả bầu không khí dường như cũng không tạo nổi một gợn sóng.
Nói lớn lên hung ác, quả thật cũng có một chút, Bùi Yếm thoạt nhìn cứng rắn, lạnh như băng, đặc biệt là vết sẹo trên mặt, trực tiếp phá tướng. Bất quá nếu như không để ý đến nửa mặt bên trái thì nửa mặt bên phải có vẻ không tệ, nhưng ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Bùi Yếm vẫn là đôi mắt kia, đó mới là đáng sợ nhất cho nên mới bỏ qua tướng mạo của hắn.
Đặt chậu gỗ lên bàn xong, Cố Lan Thời vắt óc nhớ lại cảm xúc khi nhìn thấy ánh mắt kia, trong ánh mắt của Bùi Yếm không có lấy một phần nhân khí, tối tăm trống rỗng, nơi nào có sinh khí của người đang sống.
Y vỗ vỗ ngực, cuối cùng như trút bỏ được cảm giác buồn bực kìm nén trong lòng.
Miêu Thu Liên từ hậu viện đi tới, nhìn thấy Cố Lan Thời trong phòng bếp, nàng phủi nhẹ vết bẩn trên tay áo và gọi: “Lan Thời, đem rau khô thu vào.”
“Con biết rồi nương.” Cố Lan Thời tháo tạp y bước ra, leo lên cái thang trước phòng chứa củi ở phía đối diện, xếp hai cái nong trúc chồng lên nhau rồi chuyển xuống.
Miêu Thu Liên ở dưới đón lấy, nói: “Ta đã nhốt gà vịt rồi, sáng sớm ngày mai nhớ thả vịt ra sông nha, đã mấy ngày chưa thả xuống nước.”
“Dạ.” Cố Lan Thời một tay cầm cái nong trúc cuối cùng, một tay kia bám lấy cái thang leo xuống dưới, mấy ngày nay nắng to, phơi ít đậu lăng khô và dưa chuột sợi.
Đem nong trúc đặt trên giá gỗ ở góc nhà chính, Miêu Thu Liên đem rau khô lật qua lật lại nhìn nhìn, nói: “Còn phải phơi thêm hai ngày nữa.”
Cố Lan Thời có tâm sự, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra: “Nương! Lâm gia, thật sự ổn không?”
Vừa nghe lời này, Miêu Thu Liên bỏ rau khô xuống, nhìn y một cái hỏi: “Tại sao lại nghĩ tới cái này?”
Cố Lan Thời do dự bất an, nhỏ giọng nói: “Thì là, mấy ngày nay con nằm mơ, trong mơ thấy người nhà Lâm gia không phải người tốt.”
Miêu Thu Liên trong lòng nhẹ nhõm, còn tưởng là việc gì lớn, vừa đi ra ngoài vừa thản nhiên hỏi: “Như thế nào là không tốt? Con nói xem.”
Nhớ lại sáng nay gặp phải Lâm Tấn Bằng, Cố Lan Thời liền cảm thấy bất an trong lòng, sợ đối phương thật sự xách theo chim nhạn tới, nói: “Chính là, Lâm Tấn Bằng ở bên ngoài hái hoa và giẫm cỏ, hắn không phải người tốt, người nhà hắn đối xử tệ bạc với con.”
Miêu Thu Liên đang rửa tay trừng mắt nhìn y một cái, mắng: “Lời này là có thể nói bậy sao? Nếu ai đó nghe qua, nhà ta có còn cần thanh danh nữa hay không, việc này ngay cả một cái bóng cũng không thấy, dám ở ngoài miệng dựng chuyện, con thật là, càng lớn càng thiếu tâm nhãn.”
Cố Lan Thời giãy giụa nói: “Nhưng mà nương, con đã mơ giấc mơ này hơn chục ngày rồi, nơi nào có việc kỳ lạ như vậy.”
Nàng đứng lên vẩy nước trên tay, nhận lấy khăn vải được đưa qua, nói: “Được rồi, chỗ nào có chuyện huyễn hoặc như vậy, chỉ là một giấc mơ mà thôi, nói không chừng là giấc mơ đó làm con cảm thấy khó chịu, vẫn luôn nhớ mãi. Tục ngữ có câu ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, con mỗi ngày đều nghĩ cái này, ban đêm không phải sẽ mơ thấy nó sao? Lâm gia bên kia cha con và ta đã để tâm từ sớm, có lẽ con chưa chưa từng trải, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, nương cùng con nói rõ nội tình cũng không tệ.”
“Lâm gia đất đai, nhà cửa cùng nhà ta xem như môn đăng hộ đối, thân thích nhà hắn còn có đường sinh kế, có thể trải qua một cuộc sống bình thường như mong đợi lại chưa đủ. Chúng ta a! Không thua kém gì Lâm gia. Phu thê Lý Hương Cúc ta lại không phải không biết, không phải mẹ chồng khó sống chung, cũng không già đến đi không nổi, có thể xuống ruộng có thể lên núi, này dăm ba năm nữa cũng không cần con hầu hạ.”
“Lâm Tấn Bằng là con cả, rất có tiền đồ, phía dưới tuy có đệ muội nhưng đều còn nhỏ mới bảy, tám tuổi, cha nương hắn còn khỏe không cần con nuôi dưỡng, có nhiều chỗ tốt như vậy. Mấy năm nay ta và cha con đã nhìn không ít người, trong thôn và những thôn lân cận đều có, không có ai so với hắn thích hợp hơn. Gia sản của cải sung túc có thể cho con một cuộc sống ấm no, con nhìn trong nhà hắn mà xem, già trẻ lớn bé đều ăn mặc sạch sẽ, không ai lôi thôi, bẩn thỉu. Con không phải sợ, nếu như chuyện này xảy ra, còn có lão nương con ở đây.”
Làm mai xem trọng nhất chính là thanh danh, Lâm gia ở thôn Tiểu Hà có danh tiếng tốt, không có chuyện rối loạn, lộn xộn xảy ra, cha mẹ chồng ở trong thôn cũng không có ác danh, một gia đình phổ thông khá giả là điều mà Miêu Thu Liên và Cố Thiết Sơn nhìn trúng, ít nhất họ cũng đáng tin cậy.
Lệnh của cha mẹ lời của bà mối, chuyện hôn nhân đại sự Cố Lan Thời chính mình không có cách nào làm chủ, vì nên nhìn y có vẻ u sầu.
Miêu Thu Liên tặc lưỡi “chậc” một tiếng, đem khăn vải treo lên giá, nói: “Con đứa nhỏ này, đã nói con đừng suy nghĩ vớ vẩn cơ mà, chuyện trong mơ không thể tin? Được rồi, đừng suy đoán nữa, kêu Trúc ca nhi đi rửa tay chân, nên đi ngủ rồi.”
Màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh trên bầu trời, thôn Tiểu Hà dần dần trở lên tĩnh lặng.
Trúc ca nhi sớm đã ngủ say, dang tay dạng chân thành hình chữ đại nằm ngửa trên giường đất, Cố Lan Thời trong lòng phiền muộn chưa thấy buồn ngủ, y bần thần suy tư lại một lần nữa rơi vào trong cảnh mộng.
Ngôi nhà tranh lụp xụp đổ nát, y nằm trên cái giường đất xem như còn hoàn chỉnh, cả người cuộn tròn co quắp, dưới thân trải một cái chiếu rách nát, gió từ khe hở thổi vào, y đắp chăn mỏng cũ nhỏ giọng ho khan từng đợt cảm thấy lạnh buốt.
Trong lúc hỗn loạn, y nhớ ra mình đã bị vứt bỏ, chỉ có thể nằm ở đây kéo dài hơi tàn.
Lại một trận lạnh lẽo ập tới, y thấy thân thể nhẹ bẫng, bay lơ lửng trên không nhìn xuống lại nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.
Cố Lan Thời sửng sốt một lúc lâu mới phát hiện ra là mình đã chết. Y không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ngây ngốc ở trong căn nhà tranh tồi tàn này. Nhìn thi thể chính mình dần dần biến hóa, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, lại qua mấy ngày, thi thể bắt đầu thối rữa.
Khung cửa hé mở được đẩy ra từ bên ngoài, y liền bay nhanh qua đó. Thấy người đến là Bùi Yếm, người có số mệnh nghèo khổ, vất vả. Xiêm y hắn mặc trên người làm bằng vải bố chân đi giầy rơm cũ, thoạt nhìn vẫn như trước đây bất cần, bần hàn. Khóe mắt cũng hằn dấu vết thời gian sương gió.
Bùi Yếm đứng trước giường đất, tựa như không sợ cái xác một chút nào.
Cố Lan Thời đã mấy ngày chưa gặp qua ai khác. Lúc này, nhìn thi thể khô héo và teo tóp đã không ra hình người của mình, bỗng nhiên trong lòng ngập tràn bi thương, đợi đến mùi hôi thối bốc lên, giòi bọ sinh sôi. Thậm trí còn ít tôn nghiêm thể diện đáng nói, chết không thể yên lòng. Y lấy tay che mặt, lại không thể rơi dù chỉ là một giọt nước mắt, chỉ có tiếng gió gào thét.
Đột nhiên, y bị túm ra ngoài cửa, đến khi buông tay mới phát hiện, Bùi Yếm dùng cái chiếu rách cuốn thi thể của y lại, vác trên vai rồi đi lên núi .
Có lẽ vong linh không thể rời xa thân xác, y bị bắt đi theo, nhìn Bùi Yếm lấy xẻng đào hố, lại nhìn đối phương đưa xác y xuống hố.
Đây là muốn chôn y?
Lòng cảm kích vừa mới trỗi dậy trong lòng. Đột nhiên, thấy trời đất quay cuồng, y chỉ cảm thấy bùn đất đang hất vào mặt mình, cú đánh đau điếng khiến y không thể thở được, giống như bị ngạt thở đến chết vậy.
Bừng tỉnh mở mắt, Cố Lan Thời thở dốc, sợ hãi vội vàng hất cái tay ra khỏi mặt mình, thở hổn hển vài lần mới dần dần bình tĩnh lại. Khi định thần lại mới biết vừa rồi là tay Trúc ca nhi đánh vào trên mặt mình, y ngồi dậy bụm miệng.
Y tức giận đánh mấy cái vào mông Trúc ca nhi vì tội nằm ngủ không thành thật .
Trúc ca nhi ngủ đến mơ màng, bị đánh tỉnh giấc nhưng mắt mở vẫn nhắm, xoa xoa mông lẩm bẩm nói: “Lan Thời ca, có con sâu cắn mông đệ.”
Cố Lan Thời nhất thời bị hắn chọc cười, nỗi sợ hãi do cơn ác mộng gây ra đã tan đi vài phần, nói: “Sâu ở đâu ra, là đệ đang nằm mơ, mau ngủ đi.”
Trúc ca nhi được an ủi bởi lời nói bừa lấp liếm của y, trên giường đất cựa mình tiếp tục ngủ thiếp đi.